ngọc bội thái tử gia
đọc truyện Trong quan tài hoàng phi-Tang Chỉ | Chương 2070: 【 toàn văn xong 】 | Truyện convert Chưa xác minh | Quan trung hoàng phi truyen convert | 【 người trước siêu năng diễn. Khóc sướt mướt ôm đùi thố tia hoa, người sau A táp nữ đại lão 】x 【 siêu năng trang. Nhìn ngươi diễn lại nhập hí cố chấp bệnh kiều.
Võ Văn Tạo. Tin tức đại tá nhà văn quân đội Nguyên Ngọc ra tuyên bố từ bỏ ĐCSVN hôm 26/10/2018 như cơn bão chấn động cộng đồng mạng. Thế nhưng, hơn một nghìn đầu báo, tạp chí, trang tin điện tử có "môn bài" của ĐCSVN như giả điếc, giả câm. Trong tuyên bố
Nghe lời hoàng thượng, Mai tần bỏ thuốc "triệt sản" vào hũ thuốc của Khánh quý nhân đang được nấu ở thái y viện. Có vẻ rút kinh nghiệm từ Thư phi, Càn Long lần này đã chế ra loại thuốc "triệt sản" vô cùng hữu hiệu, có công dụng ngay tức thì đối với Khánh quý nhân
Vaytiennhanh Home Credit. Trường Hưng hầu phủ ngũ cô nương lúc sinh ra đời bị ôm sai, nông phụ nữ nhi trời xui đất khiến thành tiểu thư, mà chân chính hầu phủ thiên kim lại lưu lạc dân gian, qua mười ba năm thời gian khổ cực. Mười ba năm đó, Sở Cẩm Dao rốt cục trở lại cha mẹ ruột bên người, nhưng mà lúng túng là, mẫu thân chê nàng cử chỉ thô tục, một lòng sủng ái lúc đầu "Nữ nhi", liền liền tổ mẫu đều không bỏ được đau mười ba năm tôn nữ trở lại nông gia, thế là làm chủ để giả thiên kim lưu lại, tiếp tục làm hầu môn tiểu thư. Nhà cùng khổ lớn lên Sở Cẩm Dao cùng hầu phủ không hợp nhau, lại một lần bị đường muội chơi ngáng chân sau, Sở Cẩm Dao trong phòng rơi nước mắt, đột nhiên phát hiện, nàng ngọc bội biết nói chuyện. Nàng ngọc bội tính tình không tốt, nhưng là sẽ nghe nàng tố khổ, giúp nàng trạch đấu, chỉ đạo nàng ngược cặn bã. Thẳng đến có một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được hung danh tại bên ngoài thái tử điện hạ. nói đến các ngươi khả năng không tin, ngọc bội của ta tinh dáng dấp cùng thái tử giống nhau như đúc 【 bởi vì có linh hồn xuất khiếu nguyên tố, cho nên tại huyền huyễn nhiều lần, trừ cái đó ra toàn văn không cái khác quỷ quái sửa chân nguyên tố, đem bài này đương một cái đơn thuần cổ ngôn cố sự nhìn là được rồi. Cảm tình lưu làm chủ, kịch bản vì cảm tình phát triển phục vụ, bài này nhật càng, cố định 18 điểm đổi mới, tiểu thiên sứ nhóm yên tâm nhảy hố ~ 】 Nội dung nhãn hiệu Linh dị thần tiên ma quái cung đình hầu tước xuyên qua thời không báo thù ngược cặn bã Lục soát chữ mấu chốt Nhân vật chính Sở Cẩm Dao, Tần Nghi ┃ vai phụ Trường Hưng hầu phủ ┃ cái khác Không
Edit Lucy Beta Cải Trắng Chương 38 Niềm vui thành hôn Tề Đức Thắng nghe Sở Cẩm Dao nói xong, trong lòng bỗng có cảm giác mọi thứ sớm đã được định sẵn. Ông ta sợ hãi lo lắng nhiều ngày như vậy, giờ cuối cùng cũng có thể nói ra. Ông ta thật sự nhịn đủ rồi! Sở Cẩm Dao sửng sốt nhìn vẻ mặt vui mừng của Tề Đức Thắng. Ông ta đứng lên chắp tay lạy một cái, hỏi “Ân nhân, có thể trò chuyện luôn ở chỗ này không?” Sở Cẩm Dao nhìn lướt xung quanh, lập tức đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở cửa mái hiên, trông chừng người qua lại. Tề Đức Thắng lúc này mới ngồi xuống, trước tiên uống một ngụm nước cho bớt sợ, sau đó nói “Thật ra mấy thứ này không phải của tiểu nhân. Tiểu nhân được người nhờ vả, tặng cho cô nương vài món quà an ủi.” “Là ai?” “Là vị công công suýt nữa đã làm cô nương bị thương ở trên đường ngày đó.” “Công công?” Sở Cẩm Dao sợ tới mức suýt nữa thì đứng lên, Tề Đức Thắng lo lắng gật đầu “Chính là ông ấy.” Sở Cẩm Dao hoảng. Nàng nghĩ qua rất nhiều khả năng, nhưng không nghĩ đến khả năng đồ do thái giám hôm đó mình đụng phải đưa tới. “Nhưng mà…” Sở Cẩm Dao nghĩ mãi mà không hiểu, “Hôm đó trông ông ấy có vẻ rất kiêu ngạo, sao tự dưng lại tặng mấy món này? Hơn nữa, dù có tặng, cũng không cần phải tặng đồ quý thế chứ?” Tề Đức Thắng thả lỏng tay “Tiểu nhân không biết. Hôm đó, sau khi rời khỏi cửa hàng đi về, tiểu nhân thình lình thấy vị đại nhân nọ xuất hiện trong thư phòng mình. Công công nói ông ấy không tiện ra mặt, cho nên mượn danh nghĩa của tiểu nhân, tặng cho cô nương một vài món đồ chơi nhỏ.” Sở Cẩm Dao thật không biết phải nói gì “Đó mà là đồ chơi nhỏ? Không đúng, cái này không quan trọng. Ông ấy sao phải làm thế?” Tề Đức Thắng lắc đầu; “Tiểu thư có hỏi nhiều hơn nữa tiểu nhân cũng không biết. Tiểu nhân chỉ là một thương nhân, muốn biết nhiều hơn, tiểu nhân lực bất tòng tâm.” “Cho nên, vải vóc, điền trang kia ông cố ý thêm vào cho ta, cũng là của thái giám?” Tề Đức Thắng hơi xấu hổ, gật đầu “Đương nhiên. Tiểu nhân mà có thôn trang lớn như vậy, chỉ sợ nằm ngủ cũng cười tỉnh. Mức hàng bán ra mỗi ngày của cửa hàng đó rất nhiều, rất khó nói…” Tề Đức Thắng ý thức được tật xấu của mình lại tái phát, đành phanh lại. Ông ta là thương nhân, thích nhất nói đến mấy thứ đó, nhưng Sở Cẩm Dao là thiên kim Hầu gia, làm sao lại hứng thú với mấy cái đó chứ? Tề Đức Thắng ngừng một lát mới nói “Sở tiểu thư, đều đã nói ra hết rồi, vậy tại hạ cũng không cần che che giấu giấu nữa. Ngày ấy, thương khế được đưa cho người không liên quan gì đến Tề gia cả. Tại hạ thấy cửa hàng đó mọi thứ đều đầy đủ, tiểu thư không cần bận tâm, mỗi tháng đúng hạn nhận tiền hoa hồng là được rồi. Tại hạ biết tiểu thư thanh quý, chướng mắt vàng bạ, nhưng nhiều chút tiền bạc bên người, cũng không có hại gì. Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng, ngày sau cửa hàng tiểu thư có nhập hàng, gặp phải Tề gia, còn mong cô nương quan tâm một chút.” Sở Cẩm Dao vội vàng nói “Không dám. Việc này trọng đại, ta không dám tự quyết, vẫn nên để phụ thân và tổ mẫu định đoạt. Tề chưởng quầy đừng nói thế.” Tề Đức Thắng thấy Sở Cẩm Dao sinh lòng cảnh giác, rất muốn nói nàng không cần phải như vậy, nhìn dáng vẻ của thái giám hôm ấy, hiển nhiên là nghe theo mệnh lệnh của ai đó, cho nên Sở Cẩm Dao yên tâm nhận lấy là được, những người này không dám làm gì nàng cả. Cơ mà những lời này, Tề Đức Thắng chỉ dám nghĩ trong lòng, không có can đảm nói ra. Nói trắng ra, ông ta là một thương nhân sa sút, nói những lời đó ngại mạng dài quá sao? Nếu ngày sau cửa hàng của Sở Cẩm Dao trở nên phát đạt, ông ta cùng Sở Cẩm Dao duy trì qua lại, cọ chút lợi nhuận là được rồi, càng nhiều hơn, ông ta cũng không dám dính vào. Sau khi tiễn Tề Đức Thắng đi, Sở Cẩm Dao lập tức cầm thương khế, còn nằm nguyên trong hộp, đưa cho Sở lão phu nhân. Chỉ có mấy rương đồ lớn là Sở Cẩm Dao không di chuyển, chứ cửa hàng thì nàng không dám cầm. Trời ạ! Những thứ này vậy mà lại là do thái giám trong cung mượn tay người khác đưa cho nàng! Hù chết nàng rồi! Sở Cẩm Dao vốn đang vui vì tìm được nơi thu xếp cho tỷ tỷ, nhưng nghe đối phương đến đây, nàng lập tức không còn hy vọng gì. Thôi, nàng vẫn nên dựa vào cửa hàng của mình, đồ của công công trong cung, nàng không dám lấy. Sau khi Sở lão phu nhân nghe Sở Cẩm Dao thuật lại y nguyên lời của Tề chưởng quầy, cũng đau đầu nhức óc. Bà nhìn cái hộp, nhất thời cảm thấy vô cùng phỏng tay. Sở lão phu nhân nói “Làm sao lại để liên quan đến cả công công thế? Ta cũng không có chủ ý gì, chờ phụ thân cháu về, để nó giải quyết đi.” Sở Cẩm Dao vâng lời. Đúng lúc đó, Sở Cẩm Nhàn bước vào. Nàng chỉ nghe được đoạn sau của Sở lão phu nhân, kinh ngạc nói “Sao vậy ạ? Có chuyện gì thế ạ? Chuyện gì để đến tổ mẫu cũng quyết định không được, còn cần làm phiền phụ thân?” Tay Sở lão phu nhân vân vê vòng phật châu. Việc này, cho dù có thương yêu cháu gái thế nào cũng không thể nói. Sở Cẩm Dao lặng lẽ cầm tay Sở Cẩm Nhàn “Không có gì đâu ạ. Trưởng tỷ, muội đã lâu không gặp tỷ, tỷ trong khoảng thời gian này làm gì thế?” Sở Cẩm Nhàn lập tức đỏ mặt, cũng không để ý đến việc vừa rồi. Cố ma ma vốn ở ngoài viện, nghe vậy, tiến vào cười nói “Ngày thành hôn của Đại tiểu thư sắp tới. Mấy ngày nay, Đại tiểu thư đang chuẩn bị đồ cưới đấy.” “Ma ma!” Sở Cẩm Nhàn oán trách. Sở Cẩm Dao ngẩn người, lát sau mới nhớ ra, trưởng tỷ sắp xuất giá rồi. Nàng không nói rõ trong lòng là cảm giác gì, có không nỡ, cũng có buồn bã. Cuối cùng Sở Cẩm Dao cười chúc phúc Sở Cẩm Nhàn “Hóa ra tỷ tỷ bận rộn chuyện đó hả, khó trách nhiều ngày như vậy không để ý đến muội. Giờ tuy còn sớm nhưng muội chúc tỷ tỷ và tỷ phu phu thê hòa hợp, bạch đầu giai lão.” Sở Cẩm Nhàn có là người trang nhã trầm ổn cỡ nào, sau khi bị chọc ghẹo, dĩ nhiên cũng chịu không nổi, ngượng ngừng hừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Cố ma ma và đám người Sở Cẩm Dao ở phía sau phì cười, Sở lão phu nhân cũng cười nhẹ. Bầu không khí ban nãy do Thang công công mang tới u ám bao nhiêu thì nay đã dịu đi. Buổi tối, lão phu nhân cố ý giữ Sở Cẩm Dao lại ăn tối, đây chính là đãi ngộ không tầm thường. Chờ sau khi dùng cơm xong, Sở lão phu nhân cho người lui hết xuống, ở đó còn mỗi Sở Cẩm Dao và Trường Hưng Hầu. Những người khác lúc đi ra ngoài vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn Sở Cẩm Dao. Vị trí cháu gái bên cạnh lão phu nhân cực vẻ vang này, ai mà không đỏ mắt? Ngày trước, khi Sở Cẩm Nhàn còn ở, không ai có thể lung lay được địa vị của Sở Cẩm Nhàn, chỉ có thể nhịn. Giờ khó khăn lắm đợi đến lúc Sở Cẩm Nhàn xuất giá, các tiểu thư đã trông coi nhiều năm như vậy rốt cuộc nhìn thấy ánh rạng đông, nhưng cớ vì sao, Sở Cẩm Dao lại nhảy ra giữa đường làm Trình Giảo Kim vậy? Sở Cẩm Dao là người nửa đường nhảy vào đấy? Sao lại là nàng ta? Vô luận các phu nhân và các tiểu thư có không phục thế nào, cũng không thể thay đổi chuyện Sở Cẩm Dao được lão phu nhân giữ lại. Trường Hưng Hầu vừa nhìn là biết Sở lão phu nhân có chuyện quan trọng muốn nói. Về phần vì sao giữ Sở Cẩm Dao lại… Trường Hưng Hầu nhìn lướt qua đích nữ mình mới nhận về, nhất thời nghĩ không thông. Sở lão phu nhân hắng giọng, Trường Hưng Hầu và Sở Cẩm Dao lập tức thu lực chú ý. Sở lão phu nhân lúc này mới nói “Hôm nay Cẩm Dao nhờ ta mời Tề chưởng quầy đến đây để nói chuyện, hóa ra đồ ngày ấy Tề chưởng quầy đem tới, bao gồm cả cái cửa hàng kia, không phải là sản nghiệp của Tề gia.” Trường Hưng Hầu giật mình “Không phải?” “Đúng vậy.” Sở lão phu nhân gật đầu, nói “Ông ta nói là mấy ngày trước vị công công kia mượn danh nghĩa của ông ta tặng đồ.” “Thang công công!” Trường Hưng Hầu hoảng sợ nói, “Là Thang công công thật sao?” Sở lão phu nhân thở dài, nói “Tuy ta đã nhiều tuổi nhưng chung quy cũng chỉ là phụ nhân trong nhà, không rành chuyện bên ngoài. Công công vì cớ gì lại những đồ vật đó cho chúng ta, mấy thứ này có thể nhận hay không, ta hoàn toàn không biết. Hầu gia, con mới là người có quyền quyết định trong phủ, tiếp theo nên làm như thế nào, con nói đi.” Trường Hưng Hầu đứng ngồi không yên. Ông đứng lên, đi lòng vòng trong phòng, miệng lẩm bẩm. Sở Cẩm Dao với Sở lão phu nhân nhìn Trường Hưng hầu đi đi lại lại, sau đột nhiên ông đứng lại, vỗ tay thật mạnh “Nhận lấy, không thể trả lại.” Lão phu nhân hơi nghiêng về cách xử lý trả đồ. Chỉ có bọn họ tặng đồ cho công công, làm sao có thể để công công tặng đồ chứ? Nhưng Trường Hưng Hầu lại nói với giọng chắc nịch, “Không thể trả về.” Sở lão phu nhân thấy cực kỳ khó hiểu, hỏi “Vì sao?” “Thang công công mặc dù thế lớn nhưng cũng chỉ là thái giám. Người trong triều tuy kính trọng Thang Tín Nghĩa, nhưng đều là nom mặt mũi thái tử điện hạ. Không có thái tử, Thang Tín Nghĩa chả là cái thá gì” Sở lão phu nhân vẫn nghe không hiểu, Sở Cẩm Dao mơ hồ cảm giác được có chỗ không đúng, nhẹ nhàng nói “Hay đây là do thái tử bày mưu đặt kế? Nhưng sao lại thế?” Sở Cẩm Dao tự cảm thấy giọng của mình rất nhỏ, nhưng vẫn bị Trường Hưng Hầu nghe được. Trường Hưng Hầu cười lớn, nói “Cẩm Dao nói rất đúng. Ta nghĩ, có khi đấy là ý của thái tử.” Lão phu nhân kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Cẩm Dao, sau đó nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, nói “Tại sao chứ? Điện hạ đường đường là thái tử, đừng nói Cẩm Dao, chỉ sợ ngay cả Trường Hưng Hầu phủ chúng ta cũng không thể lọt vào mắt ngài ấy. Sao ngài ấy có thể dày công bày kế hoạch để Thang công công tặng đồ cho nhà ta?” Còn tặng đồ vừa đắt vừa quý. Ngại Sở Cẩm Dao còn ở đây, Sở lão phu nhân không nói tiếp. Nếu không phải lâu vậy rồi chưa có động tĩnh gì, bà còn tưởng thái tử vừa ý cháu gái bà đấy. Cái này, Trường Hưng Hầu đang suy nghĩ. Ông phỏng đoán “Điện hạ mượn danh nghĩa Tề chưởng quầy tặng đồ cho Cẩm Dao? Ngài ấy quen Cẩm Dao từ khi nào… A đúng rồi, ngày ấy ở trên đường, Cẩm Dao thiếu chút nữa bị Thang Tín Nghĩa làm bị thương. Này thì rõ rồi, người của thái tử phóng ngựa trên đường, còn làm tiểu thư của Sở gia bị thương, thái tử sao có thể không biểu hiện gì? Ngài bây giờ vẫn ở Đông cung, không thể trực tiếp mược sức thần tử, vì thế mượn mặt Tề Đức Thắng, còn toàn bộ để trên danh nghĩa Cẩm Dao, chỉ nói đây là lễ vật an ủi. Ta nghĩ ý chính thái tử muốn biểu lộ là mượn sức Trường Hưng Hầu chúng ta! Phải không?” Sở lão phu nhân nghe xong, vừa mừng vừa lo. Bà cảm thấy suy đoán này chưa khớp lắm nhưng suy đoán đó quá mức tốt đẹp, rất nhanh áp đảo toàn bộ lý trí, khiến cho lão phu nhân không nghĩ được tới phương diện khác. Sở lão phu nhân vui vẻ ra mặt “Đúng! Thái tử phí sức lớn như vậy để tặng đồ cho Cẩm Dao, tất nhiên có ý mượn lực nhà chúng ta rồi. Ngài vướng thân phận thái tử, không thể qua lại quá thân thiết với thần tử, cũng chỉ có thể quanh co lòng vòng dùng danh nghĩa của tiểu cô nương. Mặc dù Thang công công làm Cẩm Dao bị thương, nhưng tặng đồ an ủi cho một cô nương không quen biết, sao có thể tặng đồ quý như thế?” “Đúng vậy.” Trường Hưng Hầu không tài nào kiềm chế nổi, chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ, “Cho nên không thể trả lại đồ. Thái tử là ai? Tặng đồ ra ngoài sao có thể trả về? Chúng ta không chỉ không được trả lại, còn phải vui vẻ mà nhận lấy, chuẩn bị một phần lễ vật khác đưa đến Đông cung. Nếu như thái tử thật sự có ý thì sẽ dựa vào việc này mà cùng nhà chúng ta qua lại.” Trường Hưng Hầu nói xong, kích động vỗ tay cười to “Điều này đúng là vinh quang đời đời của Sở gia chúng ta!” Sở Cẩm Dao nghe Trường Hưng Hầu và lão phu nhân mỗi người một câu, càng nói càng giống như thật vậy. Tuy rằng mới vừa nghe Trường Hưng Hầu nói rất có đạo lý nhưng Sở Cẩm Dao cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Thời này, sự chênh lệch nam nữ lớn như vậy, nếu thái tử có ý muốn mượn sức Sở gia thật, đáng lý nên tặng đồ cho hai vị thiếu gia tuy không quý nhưng có ý nghĩa. Chẳng hạn như nghiên mực các loại. Tặng châu báu, vải vóc cho một tiểu thư như nàng thì có lợi gì? Nếu không phải Sở Cẩm Dao tin chắc rằng mình và thái tử không có chút xíu xiu quan hệ nào, suýt nữa cho rằng thái tử điện hạ có tâm tư gì khác. Quần áo, châu báu, mù quáng đưa nhiều thế? Sở Cẩm Dao vừa buồn bực vừa xấu hổ. Nhưng lại ngại có Sở lão phu nhân và Trường Hưng Hầu ở đây, nàng không dám nói về điều đó. Trường Hưng hầu mặc sức tưởng tượng một hồi, quay ra thấy Sở Cẩm Dao không nói lời nào đứng một bên, càng nhìn càng thấy hài lòng. Hình như từ lúc tìm Sở Cẩm Dao về, Sở gia liên tiếp đón tin tốt lành, giờ lại được Thái tử để ý. Tuy Trường Hưng Hầu ỷ vào thân phận, khinh thường những điều mê tín dị đoan, nhưng điềm lành ai mà không thích? Trường Hưng Hầu nhìn Sở Cẩm Dao mặc áo trắng thêu hoa văn nổi kết hợp với váy xếp lớp màu đỏ thêu hình bát tiên, mái tóc rũ xuống, khuôn mặt nghiêng hơi cúi, ánh nến chiếu vào khuôn mặt nàng làm cho làn da nàng càng lộ vẻ nhẵn nhụi, mặt mày như họa. Ông nhìn nhìn rồi cười khẽ, con gái ông quả nhiên sinh ra có tướng phú quý, dung mạo đẹp đẽ không yêu mị, không phải là trời sinh phù hợp với long tử vương tôn con cháu của vua sao? Nếu thái tử thật sự có ý mượn sức Trường Hưng Hầu phủ, vậy vị trí thế tử phi Hoài Lăng, dĩ nhiên là của Sở Cẩm Dao rồi. Nói không chừng, cái ghế thái tử phi, hai nhà bọn họ cũng có thể liên thủ tóm lấy. Trường Hưng Hầu nghĩ đến rất nhiều khía cạnh, Trường Hưng Hầu phủ, Hoài Lăng quận vương, thậm chí cả thái tử. Cuối cùng, Trường Hưng Hầu cười gật gật đầu, ôn hòa nói với Sở Cẩm Dao “Nếu đó là lễ vật Thang công công tặng cho con, vậy con cứ an tâm mà nhận lấy là được. Về chuyện đáp lễ đã có phụ thân lo.” Sở Cẩm Dao do dự “Nhưng mà cửa hàng…” “Cũng nhận lấy.” Trường Hưng hầu nghĩ thầm, Thái tử đã tình nguyện tốn chi phí lớn quanh co, lấy danh nghĩa Sở Cẩm Dao tặng lễ vật, vậy thì bọn họ làm sao lại phá hỏng ngụy trang của điện hạ chứ? Tự nhiên là kế liền kế, để cho tiểu cô nương nhận quà thật. Sở Cẩm Dao rất muốn nói cho Trường Hưng Hầu biết, mình cảm thấy lễ vật của thái tử không thích hợp, nhưng mấp máy một lúc, cuối cùng vẫn không nói. Những lời này, một tiểu thư khuê các như nàng nói ra, chung quy cũng cảm thấy như có ý đồ gì. Thái tử là người như thế nào? Tấm lòng rộng mở, quang minh lỗi lạc, làm sao có thể có loại tâm tư này? Có thể là mấy đại nhân trong cung thích tặng quà thế này. Cuối cùng, Sở Cẩm Dao ôm hộp gỗ còn nguyên về. Dọc đường đi, nàng luôn rầu rĩ, trở về viện, nhìn về hướng gian phòng phía Tây, bỗng chốc thấy quái dị. Vân Cẩm, thôn trang Cẩm Tú, trang sức… Sao nàng cứ có cảm giác, đồ Thang công công hay nói là đồ thái tử tặng, lại trùng hợp như vậy? * Ngày Sở Cẩm Nhàn xuất giá ngày càng gần. Tỷ muội Sở gia bình thường rất hay ồn ào cãi vã nhưng ngày xuất giá, càng gần trong lòng các nàng sinh ra luyến tiếc. Mấy cô nương không hẹn mà cùng ngừng cãi nhau, tụ họp lại chỗ của Sở Cẩm Nhàn. Sở Cẩm Nhàn ngồi thêu áo cưới, các nàng ngồi cạnh tự trò chuyện với nhau, thêu thùa may vá, ở cạnh Sở Cẩm Nhàn trải qua những ngày cuối cùng của tiểu thư khuê các. Mấy ngày nay, Sở Cẩm Dao dành phần lớn thời gian ở chỗ Sở Cẩm Nhàn. Sở Cẩm Dao vừa buồn vừa luyến tiếc, trưởng tỷ phải gả cho người khác rồi. Sở Cẩm Nhàn đi rồi, người đối xử thật lòng với nàng sẽ chẳng còn nữa. Hơn nữa, làm tiểu thư và trở thành tức phụ vợ rất khác nhau. Lúc còn là tiểu thư thì được cưng chiều, nhưng làm một tức phụ phải về nhà chồng hầu hạ, học quy củ. Mặc dù Sở Cẩm Nhàn gả cho đằng ngoại, có bà ngoại, cữu cữu quan tâm, nhưng cữu mẫu, cũng chính là mẹ chồng Sở Cẩm Nhàn, chung quy vẫn là người ngoài. Sở Cẩm Dao thật lòng lo lắng thay Sở Cẩm Nhàn, nhưng lại không muốn nói ra phá hỏng tâm tình chờ xuất giá của Sở Cẩm Nhàn, cho nên chỉ có thể ở trong phòng Sở Cẩm Nhàn càng ngày càng lâu, tận lực ở cùng với tỷ tỷ. Sở Cẩm Nhàn nhiều ngày nay bận rộn việc thêu thùa đồ cưới. Nhà quyền quý người ta sớm đã chuẩn bị xong đồ cưới, quần áo chăn đệm không phiền tiểu thư làm, đều đã có tú nương lo liệu, nhưng váy cưới của Sở Cẩm Nhàn, theo lý mà nói muốn tân nương tự tay thêu, cho dù thêu không xong, cũng cần thêu mấy mũi cho có dáng vẻ. Huống hồ, cho dù váy cưới có thể để nha hoàn hỗ trợ, nhưng thêu giày cho cha mẹ và em chồng, chẳng lẽ để nha hoàn làm giúp hay sao? Mấy ngày nay Sở Cẩm Nhàn lúc bận rộn việc này. Sở Cẩm Dao thêu thùa không tốt nhưng việc khâu vá lại rất tốt, nàng cũng giúp Sở Cẩm Nhàn làm công việc khâu vá chuẩn bị đồ về nhà chồng. Đồ của tỷ phu nàng làm thì không ổn, nhưng quà ra mắt cho vãn bối như túi hương nàng vẫn có thể làm. Sắc trời dần tối, Nhị tiểu thư và những người khác đứng lên, định cùng nhau về. Trước khi ra cửa, nàng ta hỏi Sở Cẩm Dao “Ngũ muội, muội có muốn đi cùng các tỷ không?” “Khăn này muội làm sắp xong rồi, muội cố làm thêm xíu nữa, thừa dịp hôm nay làm cho xong. Các tỷ đi trước đi!” Sở Cẩm Diệu quay đầu lại nhìn thoáng qua, hờ hững vén rèm đi ra ngoài. Lục tiểu thư sửa sang lại vạt áo, cười nói “Chúng ta đi trước đây. Đại tỷ, Ngũ tỷ, ngày mai gặp.” Sở Cẩm Nhàn đứng lên, phân phó nha hoàn “Tiễn các vị tiểu thư.” Sở Cẩm Dao đứng lên tiễn khách, chờ hai người tiễn mọi người về xong, Sở Cẩm Dao cầm chặt tay của Sở Cẩm Nhàn, nói “Tỷ tỷ, muội có thứ này tặng tỷ.” Sở Cẩm Dao hôm nay cố ý lưu lại, Sở Cẩm Nhàn đã sớm liệu trước. Nàng nói “Đi vào phòng nói.” Sau khi hai người ngồi xuống, Sở Cẩm Dao bảo Linh Lung bưng khay lên. Nàng cầm lấy, đưa cho Sở Cẩm Nhàn “Tỷ tỷ, muội không có đồ gì tốt để đưa cho tỷ, đây là chút tâm ý của muội.” Trên khay một mảnh vải đỏ, hai bên khâu thêm đồng tâm kết, vừa trang nhã vừa vui mừng. Vẻ mặt Sở Cẩm Nhàn ấm áp, nói “Muội có phần tâm ý này là được rồi.” “Tiễn tỷ tỷ xuất giá, phí bao nhiêu tâm tư đều đáng giá.” Sở Cẩm Dao cười đem khay đẩy về phía Sở Cẩm Nhàn, “Tỷ tỷ, tỷ mở ra xem xem.” Sở Cẩm Nhàn nghe theo, cười xốc vải đỏ lên. Phía dưới mảnh vải đặt một hộp gỗ đàn hương được chạm trổ tinh xảo, phía dưới cùng đặt mấy bộ quần áo. Sở Cẩm Nhàn sờ sờ chất vải, lại mở hộp ra xem, kinh ngạc nói “Cẩm Dao, muội…” Sở Cẩm Dao nhanh tay ngăn Sở Cẩm Nhàn lại, làm động tác giữ im lặng “Tỷ tỷ, trong lòng tỷ biết rõ là được rồi, không cần thiết nói ra.” Sở Cẩm Nhàn nhìn đồ vật trong khay, sửng sốt “Này là chuyện gì?” Nàng vừa rồi chỉ mới sờ qua, mấy bộ quần áo ở dưới cùng toàn làm bằng chất liệu xa xỉ, mà đồ vậy trong hộp càng dọa người, thế nhưng có trọn bộ trang sức vàng nạm ngọc, còn có một đôi vòng ngọc. Sở Cẩm Nhàn biết những ngày này đãi ngộ của Sở Cẩm Dao tốt hơn nhiều lắm, lượng thức ăn tăng theo giống phân lệ của nàng, nhưng dù thế, thì sao Sở Cẩm Dao trong một thời gian ngắn lại có thể đưa ra một món đồ giá trị thế này? Sở Cẩm Nhàn hạ thấp giọng, hỏi “Sao muội lại có mấy món đồ này?” Sở Cẩm Dao cũng thấp giọng nói “Tỷ tỷ, tỷ còn nhớ Thang công công ngày đó ở trên đường không?” Đương nhiên Sở Cẩm Nhàn nhớ. Hôm đó, lúc Trường Hưng Hầu nhắc đến Thang công công, nàng cũng có mặt, các nàng cũng chỉ từng thấy một vài vị nội thị mà thôi. Giờ Sở Cẩm Dao nhắc tới, nàng đoán ra ngay người ấy là ai, ngạc nhiên nói “Ông ta làm sao?” “Hôm đó chính ông ấy đụng vào giá gỗ, xong mắng rồi làm muội bị thương còn gì. Không lâu sau, ông ấy lấy danh nghĩa Tề chưởng quầy tặng rất nhiều đồ cho muội, trong đó có một vài món trang sức đá quý, tơ lụa. Muội giữ nhiều đồ vậy cũng chẳng dùng hết, chỉ tổ làm hỏng đồ, nên biến nó thành quần áo tặng cho tỷ tỷ. Mong tỷ tỷ không ghét bỏ tay nghề non nớt của muội.” “A?” Sở Cẩm Nhàn giật mình “Ông ấy tặng muội thật hả?” “Vâng.” Chuyện Sở Cẩm Dao được tặng đồ toàn bộ người trong viện đều biết, nhưng mà vì sao được tặng, lại chỉ có lão phu nhân, Trường Hưng Hầu và Sở Cẩm Dao biết. Chuyện này rất có khả năng liên quan đến trong cung, Sở lão phu nhân và Trường Hưng Hầu đều biết rằng sự tình trọng đại, không hề hé lộ ra với bất cứ kẻ nào. Sở Cẩm Dao muốn trộm đưa điền trang cho Sở Cẩm Nhàn, nhưng lại không có cách nào để giải thích về lai lịch của tiền tài, đành nói hớ ra chút để Sở Cẩm Nhàn vững tâm lý. Sở Cẩm Nhàn trừng lớn mắt, vẫn cảm thấy như đang nghe chuyện huyền huyễn “Nhưng mà, ông ta là công công đấy! Ông ta sao có thể khom lưng chủ động nhận lỗi với chúng ta?” “Ai biết được.” Sở Cẩm Dao không nói cho Sở Cẩm Nhàn biết suy đoán của Sở lão phu nhân với Trường Hưng Hầu, chuyện không chắc chắn, không nên nói ra làm lòng người khó chịu. Nàng vu vơ nói “Có thể là bởi vì Thang công công là người của Đông cung, bọn họ sợ phải mang tiếng xấu việc phóng ngựa trên đường, việc này đối với thanh danh của thái tử điện hạ rất không tốt, lúc này mới lén dùng tiền để bịt miệng chúng ta.” Sở Cẩm Nhàn thấy hơi sai sai, nhưng mà không tìm được lý do khác, gật đầu “Có lý đấy. Chuyện bên ngoài chúng ta không cần quan tâm, nếu như bọn họ đưa tới, muội yên tâm nhận lấy là được, cũng còn phụ thân với nhị đệ thu xếp mà. Vừa lúc tiền trong tay muội cũng không nhiều, hiện tại có tiền bên người, đây là chuyện tốt.” Chuyện tốt sao? Sở Cẩm Dao nghĩ tới những rương đồ lớn đó, miễn cưỡng cười cười. Sở Cẩm Nhàn không biết rõ mọi chuyện, chỉ cho rằng đây là phần lễ vật thông thường, vì thế cũng thật lòng mừng thay cho Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Nhàn nói “Ở hiền gặp lành thôi. Tề chưởng quầy tặng hai rương vải dệt, hiện tại thái tử cũng sai người tặng lễ vật qua, bọn họ như thế, cũng không uổng muội liều mình cứu đứa nhỏ kia. A, đúng rồi, vết thương trên tay muội thế nào rồi?” “Không sao ạ.” Sở Cẩm Dao kéo ống tay áo lên, lộ ra cánh tay cho Sở Cẩm Nhàn nhìn, “Chỉ trầy da thôi, ngày đó nhìn đáng sợ, nhưng chỉ cần kết vảy liền không sao rồi.” Sở Cẩm Nhàn nhìn kỹ, trên tay Sở Cẩm Dao chỉ còn lại những chỗ kết vảy nhỏ nhỏ, miệng vết thương đã bắt đầu lên da non, xung quanh hồng hồng Sở Cẩm Nhàn thở phào “Cũng may không để lại sẹo. Lúc ấy nhìn vết thương của muội rõ nặng, tỷ còn lo lắng về sau sẽ ảnh hưởng không tốt đến muội.” “Muội cũng lo lắng điều này.” Sở Cẩm Dao rút tay về, chỉnh lại tay áo, nói, “Cơ mà muội phát hiện trong đống đồ Thang công công tặng có mấy bình thuốc bôi, muội bôi thử, hiệu quả tốt vô cùng. Muội cảm thấy những đại nhân vật của Đông cung không đến mức đổi ý đòi lại mấy bình thuốc đó nhỉ? Cho nên muội cầm lấy dùng.” Trực giác Sở Cẩm Nhàn mách bảo ở đây có chỗ không thích hợp, truy hỏi “Là thuốc gì?” Sở Cẩm Dao thở dài, không hiểu sao lại chột dạ, ngay cả giọng điệu cũng trở nên yếu ớt “Ngọc Ngân cao.” “Này hình như là ngự dược thì phải…” Sở Cẩm Nhàn nhíu mày nghĩ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm trọng, “Cẩm Dao, muội đã từng gặp thái tử chưa?” “Chưa ạ.” Sở Cẩm Dao lập tức cao giọng phủ nhận, chỉ thiếu nước giơ tay lên thề, “Sau khi về đây, muội chỉ ra khỏi cửa đúng một lần, sao có thể gặp nhân vật lớn thế được? Tuyệt đối chưa gặp.” Sở Cẩm Nhàn cũng hiểu là không có khả năng. Sở Cẩm Dao mười ba năm trước chỉ quanh quẩn Tô gia, sau khi hồi phủ vào cuối tháng Giêng, vẫn luôn sống dưới mí mắt bọn họ, đi đâu mà ngẫu nhiên gặp thái tử được chứ? Nếu Sở Cẩm Dao chưa từng gặp thái tử, vậy thái tử tặng mấy thứ đồ đó để làm gì? Nếu như nói Đông cung vì không muốn mất lòng dân nên mới dùng cách tặng lễ để chặn miệng Trường Hưng Hầu thì cũng có lý đấy. Nhưng có thể bỏ thuốc bôi ngự dụng vào trong rương lễ vật, không được chủ tử đồng ý, ai dám tự ý làm vậy? Vậy điều này càng kỳ lạ, không thân cũng chẳng quen, thái tử quan tâm đến những điều này làm gì? Lại còn tặng cho cô nương nhà người ta thuốc cao, hắn muốn làm gì? Sở Cẩm Nhàn nhíu mày suy nghĩ thật lâu cũng nghĩ không ra, Sở Cẩm Dao an ủi nói “Có lẽ vị ở Đông cung sau khi nghe công công bẩm báo, vì bảo vệ thanh danh của Thái tử, nên mới hạ lệnh tặng đồ an ủi cho nhà chúng ta. Về phần thuốc bôi này có lẽ là người đó thuận miệng nhắc tới, đều là do hạ nhân tự mình sắp xếp.” Lời này nói có lý, những quý nhân trong cung đó chỉ cần mở miệng, chuyện còn lại đều có hạ nhân lo liệu. Đừng nhìn những lễ vật tinh xảo đó mà nghĩ nó cao quý thái quá, chỉ sợ đều là cung nhân phụ trách, thái tử ngay cả nhìn cũng chưa nhìn. Sở Cẩm Nhàn cảm thấy lời của Sở Cẩm Dao có lý, gật đầu nói “Nếu đã vậy, muội cứ yên tâm mà dùng là được, chuyện khác đừng quan tâm nữa. Vị kia chính là thái tử, mỗi ngày không biết phải gặp bao nhiêu chuyện, chuyện nhà chúng ta e là chỉ như bọt nước được khuấy nhẹ, chẳng mấy chốc liền quên rồi. Chúng ta và ngài ấy khác nhau một trời một vực, đời này cũng sẽ không gặp nhau, chúng ta yên tâm sống qua ngày là được rồi.” “Dạ, muội cũng nghĩ như vậy.” Sở Cẩm Dao nghe xong, tâm tình lập tức thả lỏng. Đối phương là thái tử, sao có thể có mưu đồ gì với nàng? Sở Cẩm Dao thôi suy nghĩ đến mấy chuyện kỳ quái, vui vẻ đứng lên, bỏ quần áo mình tự tay làm ra, cười nói “Tỷ tỷ, tỷ xem muội thêu nếp gấp trên Vân Cẩm có đẹp không? Muội cố ý gấp đường viền này, chính vì phối với hoa văn của Vân Cẩm. Tỷ mau mặc thử xem!” Trong lúc tỷ muội hai người vui vẻ thử quần áo thì ở thư phòng, Trường Hưng Hầu Sở Tĩnh cân nhắc từng từ trong phong thư mời, nín thở ngưng thần để thư vào bao “Phải giao phong thư này đến tận tay điện hạ. Còn có, vật đáp lễ dâng lên thái tử đã chuẩn bị xong chưa?” “Lão phu nhân tự mình kiểm tra mấy lần, không có vấn đề gì rồi ạ.” “Vậy là tốt rồi.” Trường Hưng Hầu thở phào nhẹ nhõm, sau đó đem phong thư giao cho tâm phúc của mình, chính mắt nhìn đối phương ra khỏi phủ, hướng phương Bắc đi nhanh. … Hành cung Đại Đồng, Thang Tín Nghĩa tự mình đem phong thư cho Tần Nghi. Tần Nghi khó hiểu nhìn thoáng qua “Cái gì?” “Hồi âm của Trường Hưng Hầu, còn kèm theo một phần đáp lễ, muốn chúc điện hạ an khang. Nô tài đã phái người tạm thời nhận lấy.” “Ông ta tặng cho ta những thứ này để làm gì?” Hử? Cái này Thang Tín Nghĩa cũng không biết. Tần Nghi tự mình phân phó ông ta tặng lễ vật nhận lỗi cho phủ Trường Hưng Hầu, dù nguyên văn lời điện hạ không phải như vậy, nhưng nói cho cùng không phải là muốn dẫn đến điều này sao. Mặc dù là quà an ủi, nhưng bút tích của điện hạ cũng quá lớn rồi. Có điều, thái tử điện hạ từ trước tới nay ra tay đều không theo lẽ thường, Thang Tín Nghĩa nghĩ đến Tần Nghi cố ý phân phó như vậy, là có qua lại gì đó với Trường Hưng Hầu, hoặc là đang âm thầm truyền đi một vài tin tức. Nhưng mà, hiện tại Trường Hưng hầu hồi âm lại, Tần Nghi hỏi vì sao? Thang Tín Nghĩa cũng muốn hỏi vì sao. Thái tử rốt cuộc là đang làm cái gì? Hai mắt Thang Tín Nghĩa đã tối sầm lại vì đoán không ra ý của chủ tử. Ông ta thật sự sợ hãi. Mặt Thang Tín Nghĩa giống như người đã chết nhìn không ra cảm xúc gì, ông ta nói đâu ra đấy “Vậy nô tài bảo bọn họ trước tiên áp xuống, tạm thời không cần nhận. Đúng rồi, điện hạ, Trường Hưng Hầu còn đưa tới một phong thiệp mời, ngài có muốn xem qua không?” Đôi mắt Tần Nghi lạnh nhạt, bình tĩnh. Hắn thuận miệng hỏi “Thiệp mời gì?” “Thiệp cưới của đích tiểu thư nhà Trường Hưng Hầu, mời điện hạ tham gia.” Ánh mắt Tần Nghi lướt nhanh báo cáo trong quân, cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thế phất tay với Thang Tín Nghĩa. Thang Tín Nghĩa hiểu, điện hạ đây là không có hứng thú. Nói cũng đúng, Trường Hưng Hầu là gia tộc gì chứ, làm sao dám mời thái tử dự tiệc một cách đường đột như vậy? Sở Tĩnh lấy bản lĩnh đó từ đâu ra? Thang Tín Nghĩa chậm rãi lui về sau, đi được một nửa, đột nhiên bị Tần nghi gọi lại “Ngươi vừa nói hôn lễ của đích nữ1 nhà Sở Tĩnh?” 1Ý chỉ con gái của chính thất, tương tự như vậy, cụm “đích tiểu thư” là chỉ tiểu thư dòng chính, do vợ cả sinh ra. Còn nếu do thị thiếp sinh, sẽ gọi là “thứ nữ”. Thang Tín Nghĩa không rõ vì sao Tần Nghi hỏi điều này, thành thật đáp “Vâng.” Thang Tín Nghĩa vừa nói xong thì thấy thái tử dừng bút, ánh mắt lạnh như băng đảo qua “Nàng mới bao nhiêu tuổi, thế nhưng lại đính hôn rồi?” ← Chương trước Chương sau →
Edit Niệm phu nhân Beta Cải Trắng Chương 3 Giọng nói trong ngọc bội. Vào gian trong, Sở Cẩm Dao quả thật mở rộng tầm mắt. Đây là loại gấm đẹp nhất từ trước đến nay Sở Cẩm Dao từng thấy. Đúng vậy, là gấm, không phải vải. Mấy cô nương đều reo hò một tiếng, vội vàng qua ngắm nhìn. Ngay cả Sở Cẩm Nhàn bình thản nhất cũng lộ ý cười nơi khóe môi, đi nhanh hơn mấy nhịp. Các cô nương Sở gia cầm gấm lên, cùng nhau trò chuyện thảo luận khí thế. Nào là cái nào màu đẹp hơn, cái nào phối trang ra sao. Sở Cẩm Dao cũng đi đến, ngạc nhiên tròn mắt cẩn thận sờ gấm, như thể chạm đến một bảo vật nào đó. Vừa chạm vào gấm, Sở Cẩm Dao ngạc nhiên không thôi. Gấm hoa này của Ứng Thiên Phủ đặc chế, mềm nhẹ bồng bềnh như mây. Cũng vì vậy mà có cái tên Vân Cẩm này. Vân Cẩm yêu cầu trong khâu chế tạo rất nghiêm khắc, cho dù hai thợ dệt lành nghề ngày đêm dệt một ngày cũng chỉ chế tạo được một tấc vải mà thôi. Cho nên mới có câu tấc cẩm tấc vàng. Mà Vân Cẩm quý hiếm như vậy, còn phải dâng lên quý nhân trong cung, trong nhà có thế lực mới có thể mua được mấy cây, mà còn là số lượng cực ít. Không thể mua về đầu cơ trục lợi được. Cứ tình hình như vậy, Vân Cẩm là vật trong dân gian không thể thấy qua. Ngay cả những tiểu thư sinh trong hầu gia cũng khó thấy được, huống hồ là Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao nhịn không được lại sờ thêm một lần, không ngờ lần này lại vô ý gây chuyện. Lòng bàn tay của nàng vẫn còn chai sạn lúc còn ở nhà nông, sờ lên gấm vô tình làm sợi tơ tưa ra. Sở Cẩm Dao vội vàng rụt tay về, động tác của nàng làm người khác chú ý, Thất tiểu thư Sở Cẩm Kiều nhìn thấy thì ồn ào. “Sao lại làm tưa vải rồi!” Sở Cẩm Dao chỉ nắm chặt tay lại, những người khác xem xong cũng lộ ra ánh mắt khác thường. Sở Cẩm Diệu dùng ngón tay mềm mại của mình trên gấm hoa, nhìn lướt qua tấm vải kia, trên miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Quả nhiên là người quê mùa, cái gì cũng không biết. Sở Cẩm Nhàn nhíu mày, khiển trách. “Đủ rồi, một cây gấm thôi, dù sao mỗi người được một cây. Để cây này cho Ngũ muội toàn quyền xử lí đi” Thất tiểu thư nghe vậy chề môi. “Cây gấm kia nền trắng hoa tím nhạt, muội cũng thích tại sao phải nhường nàng ấy?” Cả khuôn mặt Sở Cẩm Nhàn hiện lên vẻ tức giận, dùng tư thế trưởng tỷ trừng mắt lên nhìn Thất tiểu thư. Khi này, dù bất bình nhưng Thất tiểu thư cũng không dám mở miệng nữa. Chuyện này giải quyết nhanh, các tiểu thư lại vui vẻ cúi đầu chọn gấm, mặc dù trên gương mặt họ một chút cảm xúc cũng không có, duy chỉ Sở Cẩm Dao biết, trong lòng họ đang cười. Chọn xong họa tiết, các tiểu thư còn muốn cùng nhau thêu thùa may vá. Gian trong có rất nhiều tiểu thư bàn chuyện, gấm thì chỉ có mấy xấp nên cũng xen lẫn chuyện này chuyện nọ râm ran cả lên. Sở Cẩm Dao thì không hứng thú gì mấy, trong lúc trong phòng đang loạn thì đến trước mặt Sở Cầm Nhàn, lặng lẽ nói “Đại tỷ, muội về trước.” Sở Cẩm Nhàn nhìn thấy Sở Cẩm Dao, muốn nói lại thôi, hóa thành tiếng thở dài. “Muội về đi.” Sở Cẩm Dao trở về phòng mình, đi liền một mạch không nói gì. Đinh Hương ôm gấm, chủ tử không nói lời nào nàng cũng không dám nói gì. Sơn Trà chỉ đi theo Sở Cẩm Dao, nhìn bước chân nàng càng lúc càng nhanh, thì đã hơi thở gấp một chút. Trong lòng Sơn Trà thầm nghĩ, quả nhiên người lớn lên ở nông thôn khác xa tiểu thư chân chính phủ này. Các tiểu thư đi hai bước là thở gấp, nào giống vị tiểu thư này. Từ Vinh Ninh Đường đến Triều Vân Viện, hai nha hoàn đã thở hổn hà hổn hển, nàng thì một chút cũng không thấy mệt gì cả. Sở Cẩm Dao ở Triều Vân Viện, tuy rằng tên này rất dễ nghe nhưng vị trí thì không. Trường Hưng Hầu phủ phân thành một viện phía Bắc, ba đường, Đông, Trung, Tây. Tòa viện đẹp đẽ tôn quý nhất ở phía Bắc là của Sở lão phu nhân. Hầu gia và Triệu phu nhân ở một viện trung tâm. Tả hữu đường có hai gian. Sở Cẩm Dao là đích nữ, đáng lẽ nên ở cùng Triệu phu nhân mới phải. Nhưng mà Triệu Phu Nhân ở một viện, hai gian hai bên là chỗ của Đại Tiểu Thư và Tứ Tiểu Thư. Đại Tiểu Thư ở gian lớn nhất, phía sau còn có một gian khóa kín. Ở đây còn có mấy tiểu thư thứ nữ. Hiển nhiên không thể đi đâu. Tứ Tiểu Thư thì gian sau còn trống một tiểu viện, nhưng đó là nơi Triệu phu nhân để đồ cưới. Trương ma ma nói hay là đem đồ cưới ra nhà sau, để chỗ đấy cho Ngũ Tiểu Thư. Nhưng Triệu phu nhân lại nói dãy nhà sau đó chật, mấy rương gỗ để chật rồi. Đành tìm một viện phía đông cho Sở Cẩm Dao ở. Triều Vân Viện ở góc đông bắc, khoảng cách xa với viện của phu nhân. Có rất ít người đồng ý đến chỗ xa như vậy. Sở Cẩm Dao đến đây là một người một viện, chỉ xem diện tích cũng thấy lớn hơn mấy lần Đại Tiểu Thư. Còn là một mình quản một vùng, nhưng nếu sâu xa mà nghĩ thì lại khác biệt rất lớn. Sở Cẩm Dao thầm nghĩ, cho dù là nông thôn thì hài tử vẫn muốn theo phụ mẫu ở chung một chỗ. Nàng vừa đến thì lại phân ra ngoài, có thể thấy được Triệu phu nhân không chào đón nàng. Là thật sự không muốn nhìn thấy nàng. Sơn Trà vừa mừng vừa thấp thỏm sờ gấm hoa, trong lòng suy nghĩ. Đây là hàng cống phẩm nha… dù sao Ngũ Tiểu Thư vẫn còn u mê, cuối cùng vẫn là nàng cắt may thôi. Trong lúc làm quần áo, nàng giấu một chút làm đồ cưới cho mình cũng chẳng sao. Sơn Trà cầm vải trong tay yêu thích không muốn buông ra, Sở Cẩm Dao lại không hề hứng thú. “Cất đi” “Cất đi sao?” Sơn Trà ôm chặt, không muốn buông ra. Đinh Hương nghe vậy tới lấy gấm, thấy Sơn Trà ôm lấy thì trừng nàng một cái. “Ngươi không nghe tiểu thư nói gì sao?” Sơn Trà lúc này mới bất đắc dĩ thả ra, thấy Đinh Hương đem khóa vào kho còn cất chìa đi. “Ta ở đây không còn việc gì, các người lui ra đi.” Đinh Hương và Sơn Trà nhìn nhau một cái, tiểu thư ở trong nhà là không thể rời đi… nhưng mà Sở Cẩm Dao cảm xúc không tốt lắm, các nàng không dám lại gần đành hành lễ nói “Tiểu thư, vậy nô tì lui ra trước?” “Ừm.” Đợi đến khi trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Sở Cẩm Dao mới ngồi lên giường ôm lấy gối mềm, bất lực dựa vào thành giường. Trong cái nhà này, mẫu thân thì xem như không thấy, tổ mẫu cao cao tại thương trở về mấy ngày còn chưa thấy được mấy lần. Phụ thân mang nàng về càng không thấy mặt, nàng một người thân còn không có. Trong lòng thì bất an và rối rắm, ngay cả muội muội còn có ý chê cười giễu cợt… nàng lại chẳng biết làm sao mà phản kháng. Sở Cẩm Dao luôn nghĩ rằng, hiện tại mọi người chưa quen thân nàng. Đợi một thời gian nữa thì tốt… Thế là nàng cố gắng học tập, nhưng vẫn không cách nào dung nạp vào cái phủ này. Nàng không hiểu những quy củ danh gia vọng tộc… đây là lỗi của nàng sao? Tại sao mọi người một cơ hội cũng không muốn cho nàng? Sở Cẩm Dao nghĩ tới nghĩ lui, chẳng mấy chốc mà rơi nước mắt. Hài tử nông thôn vốn nghèo khổ, từ nhỏ đã phải làm việc nhà lo liệu trước sau. Khóc cũng chỉ là im lặng mà khóc, bởi biết khóc cũng không có người quan tâm nàng, chỉ làm Tô Tuệ tỷ tỷ thêm phiền lòng mà thôi. Một lúc sau, trong phòng vốn tĩnh lặng lại có một âm thanh nhàn nhạt “Nàng đừng khóc nữa.” Sở Cẩm Dao sợ hãi vô cùng, nín bặt. Gò má nàng vẫn còn vương nước mắt, nhưng nghe xong thì bật dậy nhìn quanh. Trong phòng có người sao? Thế nhưng chẳng có ai đi ra cả, không đúng…. Giọng nói vừa rồi, cho dù âm thanh của đối phương trong trẻo, nhưng âm sắc thì là giọng của nam nhân. Sở Cẩm Dao đi dạo một vòng cũng không tìm được ai trong phòng cả, da gà lặng lẽ nổi lên. Viện này nghe đâu ở rất xa, đã rất nhiều năm không được sử dụng đến… hay là vì… có quỷ? Mặt mũi Sở Cẩm Dao trắng bệch, nàng lắp bắp nói “Ngươi là thần thánh phương nào?” Nghe xong bước chân lặng lẽ đến cửa, dự định mở cửa kêu cứu. Giọng nói kia không đáp lại, mất một lúc sau mới nhẹ cười. Giọng nói như thể đã rõ ràng ý nàng rồi mới cười nhạo. “Nàng cho rằng ta là quỷ?” Sở Cẩm Dao ngừng lại một chút mới tiếp. “Không phải sao ?” Trong lòng nàng đang sợ hãi, tim cũng đập thình thịch. Vì sao nàng cảm thấy âm thanh này mỗi lúc một gần nàng vậy… dường như ngay cạnh nàng… “Phía sau nàng có gì kìa.” “AAAAAAAA.” Sở Cẩm Dao thét chói tai ôm đầu ngồi xuống. Đối phương nói có một câu đã làm nàng sợ như vậy nên vui vẻ bật cười. Nụ cười này không giống như âm thanh vừa nãy, khi nãy tiếng cười khẽ mà lạnh lùng như đã quen với cuộc sống bố trí gài người nhiều năm, còn giờ chỉ là đơn thuần vui vẻ mà bật cười. Giọng nói của đối phương rất dễ nghe, đây là giọng nói hay nhất mà Sở Cẩm Dao từng nghe từ khi chào đời đến nay… Nhưng mà vẫn không làm nàng hết sợ hãi… vì hiện tại nàng nhận ra… âm thanh này là từ ngọc bội của nàng ! Sở Cẩm Dao kéo mạnh ngọc bội, ném lên giường. “Tên khốn khiếp.” Ngọc bội ở trên đệm chăn lăn hai vòng, rồi hòa vào lớp gấm chăn. Đối phương hình như rất ngạc nhiên. “Nàng nói gì?” Nói lời này giọng nói của hắn cũng không có gì khác, nhưng ngữ điệu cuối câu lại hơi nâng cao, ý vị uy hiếp cực mạnh. Sở Cẩm Dao thấy tên quỷ này hù chết nàng, hiện tại còn kiêu ngạo như vậy thì nổi giận rồi. Nàng bước nhanh tới giường nhặt ngọc bội lên quăng thêm lần nữa. “Ngươi dọa người như vậy còn lí sự?” Sở Cẩm Dao vốn lớn lên ở nông thôn, trong nhà lại lục đục không yên. Cho nên tính cách của nàng không phải dịu dàng văn nhã. Trong thời gian này ở Hầu phủ, nàng vừa chịu ấm ức lại phải cầu toàn phủ này. Nàng vừa đến Hầu phủ đã bị phồn hoa nơi này làm sợ hãi, hoàng đế gặp thiên đình còn sợ, đừng nói nàng mới là một tiểu cô nương mười ba… cái gì cũng không biết, còn hoàn cảnh biến đổi nghiêng trời lệch đất nhường này thì làm sao thích ứng đây? Còn nữa, Sở Cẩm Dao muốn cùng thân nhân trải qua một cuộc sống vui vẻ, cho nên gặp ai làm gì đều cười nhẹ nhàng, hành lễ vấn an. Nàng đang cố gắng học hỏi… Cho dù bây giờ nàng học không tốt lắm… Hiện tại gặp được một người vừa phách lối còn có lai lịch không rõ ràng, trong lòng có bao nhiêu tức bộc phát ra hết. Nhưng dù ngang ngược, đầu óc nàng vẫn rất tỉnh táo. Có quăng cũng là quăng lên giường. Đừng giỡn chứ, đây là ngọc bội bảo mệnh từ nhỏ đến lớn nàng mang theo, nếu bị nứt vỡ nàng đau lòng chết mất. Đừng nói là quăng đi. Coi như là muốn giáo huấn tên kia, cũng không thể làm bể đồ của mình được. Mà ngọc bội cũng không ngờ được, có một ngày có người dám đối xử với hắn như vậy. Hắn ngã đến quay cuồng, chờ một chút mới cười nhạt. “Nàng là Trường Hưng Hầu Phủ Sở Cẩm Dao phải không, nàng đợi đấy.” “Làm sao ngươi biết tên của ta?” Sở Cẩm Dao đã kinh ngạc còn sợ hãi… Sở Cẩm Dao còn chưa nghe đối phương trả lời thì đã nghe bên ngoài Sơn Trà hỏi khẽ. “Tiểu thư, người làm sao thế?” Sở Cẩm Dao thét lên quăng đồ kinh động tới người khác… Sở Cẩm Dao không nói gì, mà là lao lên giường nhỏ giọng uy hiếp ngọc bội. “Ngươi sống đàng hoàng cho ta, nếu không ta sẽ đem ngươi giao cho người ngoài. Khi đó mời đạo sĩ hòa thượng gì tới làm ngươi hồn bay phách tán đừng trách ta.” Trong ngọc bội lại có tiếng cười ngắn ngủn. “Vậy nàng làm thử ta xem, gia sống tới chừng này chưa ai dám uy hiếp.” Đối phương mềm cứng đều không ăn, Sở Cẩm Dao thật không có biện pháp gì cả. Nhìn cách đối đáp, liền biết trong ngọc bội cũng chẳng phải quỷ ma gì. Có thể là yêu quái…. Sở Cẩm Dao từng nghe người trong thôn nói qua, ngọc có linh khí. Có rất nhiều tiên nhân thu nhập linh khí trong ngọc mà phi thăng thành tiên nhân. Người phàm không tu được thì cũng có thể mang ngọc, linh khí bảo vệ người… Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã cảm thấy ngọc của mình rất lợi hại. Mang theo nó quanh năm suốt tháng cảm mạo còn không có… cho nên ngọc xuất hiện linh khí nàng cũng không cảm thấy gì bất ngờ. Càng hợp tình hợp lý. Ngọc này trước kia khi nào cũng mang trong người, nếu không đã bị Tô Thịnh lấy đi rồi. Nhưng mà tới Hầu Phủ, ở lâu mới rõ, y phục phải mặc mấy lớp. Sở Cẩm Dao không thể mang gì trong người nên đành học những người khác bỏ ngọc bội vào một túi lưới, treo bên hông ngoài y phục. Kỳ thật Sở Cẩm Dao cũng không định mang giao ngọc bội. Nàng chỉ hù dọa chút thôi. Đây là ngọc của nàng mà, bên cạnh nàng đã mười ba năm rồi. Chính là ở lâu sinh tình… Sở Cẩm Dao cũng cảm thấy nhất định yêu quái trong ngọc này cũng tốt… Còn chưa tính nếu đưa ngọc ra, mà hắn không nói lời nào. Người khác không tin nàng còn bảo đầu óc nàng có vấn đề thì sao? Đến lúc đó Triệu phu nhân có lấy cớ này đuổi nàng ra khỏi phủ hay không còn chưa bàn tới. Sở Cẩm Dao cũng không ngốc, Hầu phủ chính là nhà của nàng… vì sao lại muốn nàng đi để lại nhà cho người ngoài chứ? Nàng nhất định phải ở lại, còn phải ở thật thoải mái. Mà ngọc bội cũng chẳng bị hù dọa, lại nghe thấy Sơn Trà hỏi. Sở Cẩm Dao đành phải đáp lại. “Ta không sao, ngươi lui xuống đi.” Thấy Sở Cẩm Dao đáp vậy, Sơn Trà lầm bầm vài câu rồi cứ vậy mà đi. Sở Cẩm Dao nghe thấy Sơn Trà đi xa, mới nhìn về phía ngọc bội. “Vì sao ngươi lại ở trong ngọc bội này? Có tên không?” Tần Nghi cũng muốn biết tại sao mình lại ở trong ngọc bội của hầu môn tiểu thư. Rõ ràng ngày đó hắn mang quân truy kích quân Mông Cổ, về sau có bị thương… đến khi có ý thức thì đã ở đây rồi. Tần Nghi đoán là, có lẽ như đám đạo sĩ trong cung thường nói, linh hồn rời đi…Có thể ngày đó bị thương nặng, căn cơ suy yếu nên mới có thể xuất hồn đi. Kỳ thật Tần Nghi cũng có một ngọc bội rất giống Sở Cẩm Dao, cũng là bạch ngọc có chỉ đỏ bên trong. Tính chất giống nhau như đúc, chỉ là ngọc bội của hắn lớn hơn Sở Cẩm Dao nhiều. Tần Nghi những năm này đều mang theo ngọc bội này, hôm đó đi vội mà quên mang theo. Lần trọng thương này lại xuất hiện ở ngọc bội của Sở Cẩm Dao, có thể nó có công hiệu dưỡng hồn. Tần Nghi dưỡng thương thấy dễ chịu hơn rất nhiều, xem ra đạo sĩ ngày xưa lừa gạt mẫu hậu mua ngọc bội này giá cao, bảo là thời khắc nguy hiểm sẽ cứu mạng hắn. Lúc ấy hắn còn khịt mũi xem thường, bây giờ xem ra là thật. Hắn cảm giác từng ngày, trong ngọc, sợi chỉ đỏ kia nhạt đi một chút, hồn phách của hắn lại khôi phục nhiều thêm một chút. Còn vấn đề sau, Tần Nghi ngừng một chút mới đáp. “Ta tên Tề Trạch, sau này nàng cứ gọi ta là Tề Trạch đi.” “Tề Trạch?” Sở Cẩm Dao lẩm nhẩm, khen ngợi. “Tên hay thật.” “Đúng vậy.” Tần Nghi nhàn nhạt đáp. Đời này mang mệnh thủy, sau khi sinh Thái Phó đã đặt rồi. Khâm Thiên Giám định hung cái. Thái Phó nói tên Nghi, trong đại giang hạo trạch… Ân điển cho vạn vật, cho nên tên chữ mới có chữ Trạch này. Tần Nghi, có họ của mẫu hậu… Thái Phó và Nội các đều đồng ý. Sở Cẩm Dao nghẹn một chút. Nàng muốn cùng Tề Trạch sống thật vui vẻ nên mới khen ngợi tên của hắn. Người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại mà… vậy mà hắn không biết khiêm tốn chút nào sao? Sở Cẩm Dao cảm thấy ngọc bội này mới thành tinh thôi nên không hiểu đối nhân xử thế. Vì vậy nàng phải thông cảm mới được. Sở Cẩm Dao nghĩ vậy rộng lượng không so đo với Tề Trạch, mà chỉ hỏi lại. “Tề Trạch, từ lúc nào bắt đầu xuất hiện trong ngọc bội của ta vậy?” “Vài ngày trước.” “Vài ngày trước…” Sở Cẩm Dao hơi xấu hổ. “Vậy hôm nay thấy chuyện xảy ra rồi sao?” Kỳ thật, Tần Nghi là bị tiếng khóc đánh thức. Vốn là hắn định quát tháo ai dám khóc lóc trong phòng hắn. Nhưng mà khoát tay thì phát hiện có gì đó không đúng. Sau khi kinh ngạc qua đi, Tần Nghi liền bình tĩnh phân tích. Mới biết được người này tên Sở Cẩm Dao. Mới được tìm về phủ, khóc cũng là vì mẫu thân đối xử không tốt với mình. Tần Nghi cảm thấy cô nương này quả thật rất đáng thương, nhưng mà cũng không tính nhúng tay. Một người xuất hồn, đợi ngày đợi đêm tĩnh dưỡng trong ngọc bội của một tiểu thư… Tần Nghi cảm thấy đây là nằm mơ nói mộng, huống hồ Tần Nghi không thể để Sở gia biết mình tồn tại được. Vì vậy mấy ngày nay hắn mới không nói gì, lẳng lặng chờ trong ngọc bội. Sau khi lành lại thì im lặng rời đi. Sở Cẩm Dao cũng không ý thức được, nàng đeo ngọc bội ra ngoài, thỉnh an. Tối về còn ôm ngọc bội khóc… Tần Nghi có chút xấu hổ, xấu hổ xong còn có chột dạ. Cùng với một nữ tử thân mật như vậy, nằm chung một giường ngủ… không phải là phu thê thì không được… Tần Nghi tính im lặng trải qua thôi, nhưng hôm nay Sở Cẩm Dao dựa thành giường khóc, là im hơi lặng tiếng lẳng lặng khóc. Tần Nghi thật sự không nỡ, đành phải an ủi khô khan. “Nàng đừng khóc nữa.” Trong cuộc đời Tần Nghi, đây đã là lần thiện tâm nhất an ủi người khác. Kết quả Sở Cẩm Dao không thấy an ủi, còn bị dọa, còn dám bất kính với hắn. Tần Nghi cảm thấy ngọc bội của nàng có công cứu giá nên tạm tha tội, nếu về sau còn tái phạm… Sở Cẩm Dao cũng không biết trong tích tắc, mình vừa được gạch bỏ khỏi danh sách chú ý của Cẩm Y Vệ, nàng còn đang mãi nghỉ về chuyện vừa rồi. “Hôm nay ta làm hư gấm, ngươi cũng nhìn thấy rồi?” “Một cây Vân Cẩm thôi.” Tần Nghi khịt mũi coi thường, hoàng thất năm nào mà chẳng có một núi gấm hoa. Trong hoàng cung, gấm hoa gì đó cũng chỉ là một loại vải may quần áo thôi. Sở Cẩm Dao vì một cây cẩm mà khóc, Tần Nghi thật không thể hiểu được. Trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu Sở Cẩm Dao thích, chờ hắn dưỡng thương xong rồi. Tặng cho nàng một xe gấm… chỉ cần nàng đừng khóc nữa. Sở Cẩm Dao thở dài. “Ta không phải vì gấm mà khóc.” Nàng lúc này mới ngồi thẳng lên, chống cằm trên chăn. Nói chuyện với ngọc bội. “Gấm kia khó thấy, khó cầu. Nhưng chỉ là một thước vải, có thì tốt. Không có thì mặc kém chút có gì đâu, tại sao phải khóc cơ chứ? Có gì đáng giá đâu? Ta nhịn không được khóc ra, chẳng qua là cảm thấy bất lực mà thôi. Ta rất cố gắng thích ứng cuộc sống nơi này, nhưng ta chưa bao giờ thấy qua nhà cao cửa rộng, làm sao thích ứng được nơi nhiều quy củ như vậy? Cho dù ta có liều mạng học tập, nhưng họ phải cho ta chút thời gian chứ… Thế nhưng họ không, sau lưng cười ta… mà mẫu thân của ta, biết rõ ta vừa trở về, cái gì đều không biết, ngay cả người giáo huấn lễ nghi cũng không giúp ta tìm…” Nghe được Sở Cẩm Dao nói, Tần Nghi đồng ý cách suy nghĩ của nàng ở câu trước. Quý giá tới đâu cũng chỉ là đồ vật, đâu thể vì nó mà tìm khó chịu chứ? Nghe đến phía sau, ngay cả kẻ ngang ngược không giảng đạo lý như Tần Nghi cũng cảm thấy đau lòng. Nữ nhi vừa tìm về, trong nhà bình thường cũng được phụ mẫu hỏi han ân cần, tự mình dạy bảo một hai. Hận không thể mang hết tình thương những năm qua bù đắp. Thế nhưng Sở Cẩm Dao ở đây ngay cả một ma ma đắc lực còn không chịu phái tới. Tần Nghi cảm thấy đường đường là một phu nhân hầu phủ làm sao có thể keo kiệt như vậy? Chắc chắn nàng không thèm để tâm mà thôi. Sở Cẩm Dao mới mười ba tuổi, đột nhiên thay đổi hoàn cảnh sống, trong lòng hoang mang lo lắng cũng dễ hiểu. Vậy mà Triệu phu nhân làm mẫu thân lại không để ý tới, Sở lão Phu Nhân cao cao tại thượng không biết được nhân gian khó khăn… Trường Hưng Hầu thì ít quản hậu trạch, đã sớm quên người nữ nhi tìm về này rồi. Đến cuối cùng, vẫn là Tần Nghi người ngoài này không đành mà nói “Trong nhà lễ nghi ra sao ta đều biết, để ta dạy nàng.” ← Chương trước Chương sau →
ngọc bội thái tử gia