ngô gia kiều thê full

+ Cực kỳ hót nhà mới koong phố Trần Thái Tông phường Dịch Vọng quận Cầu Giấy diện tích 44m2 xây 5 tầng, ngõ thông kinh doanh tốt, 2 mặt thoáng trước sau giá chỉ vọn vẻ có 4 Tên: Ngô gia kiều thê Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ Tình trạng bản gốc: Hoàn (216C bao gồm chính truyện và ngoại truyện) Tình trạng edit: đang tiến hành Ngô Văn Kiều là viên ngọc quý của bóng chuyền Việt Nam sinh gia trong gia đình có chiều cao khủng ở Hà Nam. Mẹ Ngô Văn Kiều, bà Phạm Thị Cà giữ kỷ lục người phụ nữ cao nhất tỉnh trong hàng chục năm với 1,80 m. Anh em Ngô Văn Kiều có chiều cao trung bình xấp xỉ 1m91. Vaytiennhanh Home Credit. ReviewNGÔ GIA KIỀU THÊTác giả Mạt Trà Khúc KỳThể loại Cổ đại, trùng sinh, nữ truy, motif nuôi dưỡng "PHU QUÂN" từ bé, cực sạch, siêu sủng, chút cung đấu gia đấu, có sắc, HEĐộ dài 216 chương + PNTình trạng Hoàn cv - Đang edit___________Couple Khương Lệnh Uyển - Lục Tông Kiếp trước, Khương Lệnh Uyển là một tiểu thư khuê các xinh đẹp nhưng lại vô tâm không thấu hiểu mọi chuyện. Nàng ỷ vào sự cưng chiều của mọi người dành cho mình mà trở nên bướng bỉnh, đáng ghét. Năm ấy, khi nàng thành thân cùng Vinh thế tử Lục Tông thì được chàng xem như ngọc bảo trân châu độc nhất vô nhị trên thế gian này mà nâng niu cùng chở che. Tình yêu của chàng đậm sâu mà bền bỉ kiên trì, cho dù nàng có vô tâm hững hờ hay không hiểu chuyện gây phiền toái chàng đều không ngại. Kể cả khi thành thân 5 năm, nàng vẫn không hoài thai, vậy mà, chàng nhất định không chịu hưu nàng. Yêu là thế, thương là thế, chờ đợi là thế, hy vọng là thế.... Chỉ mong nàng sẽ thấu hiểu cho nỗi lòng chàng. Nào ngờ, tơ trời phải dứt, tương tư phải tuyệt, âm dương chia lìa....Kiếp này, Khương Lệnh Uyển được trùng sinh sống lại quay về khi còn thơ bé. Nàng vẫn không nhớ rõ nguyên nhân cái chết của mình, không nhớ rõ từng việc đã xảy ra dẫn đến kết quả bi kịch ấy. Nàng chỉ nhớ rõ, Lục Tông là phu quân của nàng, người yêu thương nàng đến tận tâm can. Thế gian rộng lớn như vậy, nhiều người như vậy, duy có mình chàng có thể vì nàng mà làm tất cả mà thôi. Vậy nên, không cần biết điều gì sẽ đến hay vận mệnh đổi thay ra sao, Lệnh Uyển nàng nhất định trở thành thê tử của Lục kế hoạch nuôi dưỡng "PHU QUÂN" từ bé chính thức được khởi động v v Lục Tông là một cậu bé vô cùng tuấn tú thông minh, nhưng từ nhỏ tính tình lại thâm trầm lạnh nhạt và xa cách vô cùng. Lần đầu tiên khi cả hai gặp mặt nhau thật hài hước hết chỗ nói. Bánh bao nhỏ Tiểu Uyển vì hấp tấp muốn gặp phu quân nhỏ của mình mà không nhìn đường cẩn thận thế là va ngay vào Lục Tông đang chuẩn bị đi ra. Bao nhiêu cảm xúc như vỡ òa, là chàng, là phu quân của nàng, là Lục Tông sủng nàng đến vô pháp vô thiên. Thế mà, lần gặp đầu cũng bi kịch quá đi. Bánh bao giận, bánh bao ủy khuất, bánh bao đau nên bánh bao cắn Lục Tông mặt lạnh một cái rồi chạy trốn luôn v v Sau này, mỗi ngày câu cửa miệng của bánh bao Tiểu Uyển chính là "Lục Tông biểu ca" thế này, "Lục Tông biểu ca" thế nọ. Giống như hận không thể đánh dấu tất cả mọi thứ của Lục Tông thuộc về nàng vậy. Cũng may, Lục Tông cả kiếp trước lẫn kiếp này đều không hề chán ghét Tiểu Uyển. Hay vì trong trái tim của chàng, luân hồi hai kiếp đều không đổi thay được tình cảm dành cho nàng. Chỉ có thể oán trách và ghen tỵ vì ông trời vẫn ưu ái Tiểu Uyển mà thôi Quãng thời gian bên nhau của Tiểu Uyển và Lục Tông không phải là có nhiều. Nhưng mỗi một phút giây quan trọng của nàng, chàng luôn xuất hiện. Khi nàng bị đường tỷ tỷ ức hiếp là chàng đứng ra làm lá chắn đuổi người xấu đi. Khi nàng bị ném vào rừng sâu tuyệt vọng chờ đợi người đến cứu trong đêm bão tuyết đầy mờ mịt, vẫn là chàng. Chàng đã cõng nàng, xoa chân cho nàng, ủ tay cho nàng và sưởi ấm trái tim đầy sợ hãi của nàng. Từng chút từng chút một nhỏ bé như thế, dần khiến nàng trầm thể, tình cảm ban đầu nàng dành cho Lục Tông chưa hẳn là tình yêu. Nhưng chẳng biết từ khi nào trái tim nàng rung động và yêu đậm sâu đến thế. Vì vậy, nàng đã từng hoảng sợ, lo lắng Lục Tông không yêu mình như kiếp trước. Nếu thế, Tiểu Uyển nàng biết làm sao đây? Nàng muốn bù đắp cho chàng tất cả, muốn làm một kiều thê ngoan ngoãn bên chàng, muốn cùng nhau sinh thật nhiều bánh bao nhỏ, đáng iu mập với Lục Tông, Tiểu Uyển chính là một cơn gió ấm áp đã dừng lại bên chàng. Cơn gió ấy mềm nhẹ xoa đi những lạnh giá trong lòng chàng. Khi còn bé, đã muốn bảo vệ chở che cho nàng. Nên chàng phải tự mình phấn đấu trưởng thành và mạnh mẽ. Như thế, mới có đủ sức mạnh để yêu thương nàng và sủng nàng. Vậy nên, Tiểu Uyển đừng lo lắng, trái tim Lục Tông cũng chỉ có mình nàng mà thôi. Thế giới ngoài kia, bao nhiêu người bao nhiêu chuyện đều không liên quan đến chuyện tình đôi ta. Bởi chỉ cần nàng muốn, thiên hạ này chàng cũng có thể dâng lên cho nguyện ý, ai yêu thương? Chính là Lục Tông cùng Khương Lệnh Uyển <3Nội dung "Ngô gia kiều thê" vẫn là motif trùng sinh quay về sữa chữa sai lầm nhưng lần này có sự khác biệt rất hấp dẫn. Bởi nữ chính sẽ là người truy ngược nam chính và lập kế hoạch nuôi dưỡng phu quân từ khi còn thơ bé luôn. Truyện đậm chất sủng, ngọt ngào và ấm áp cực kỳ. Tuy nhiên, nó không gây ngán hay nhàm chán chút nào hết. Vì Mạt Trà Khúc Kỳ vẫn luôn được mệnh danh là tác giả nổi bật cho thể loại này. Tính cách của nam nữ chính trong truyện khiến mình rất thích. Nữ chính thì thông minh đáng iu biết thời thế. Nam chính thì đúng chuẩn luôn mn ạ. Với chàng, chỉ cần là Tiểu Uyển thì mới quan trọng, còn lại chàng no care. Nhưng tốt nhất, đừng ai đụng chạm đến nàng nhé, không để yên đâu nha. Vô tình, nhẫn tâm và độc ác không ai bằng nhá. Vậy mới nói, mọi thứ chỉ là phù du, thê tử mới là chân lý Truyện cũng có sự xuất hiện của những nhân vật phụ đáng chú ý, mỗi người đều mang một tính cách một vẻ riêng, góp phần làm cho câu chuyện trở nên thu hút và hấp dẫn hơn. Phần cung đấu gia đấu trong truyện theo mình là nhẹ nhàng thôi nên cực dễ đọc và thích hợp giải trí. Nếu là một fan ruột của thể loại trùng sinh, sạch, sủng, sắc này thì theo mình là nên nhảy hố. Đáng tiếc là truyện vẫn đang trên đà edit, nhưng cv khá dễ hiểu nên ai không nhịn được mà vẫn thích thì nhích luôn ha. Lạc_HậuBìa Tịch Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họaCre pic Google/huaban Xưa nay Lục Tông phản ứng rất nhanh, lần này liền cấp tốc ôm lấy tiểu bánh bao, trực tiếp ôm nàng tới gian nhà phía sau hậu viện. Khương Lệnh Uyển không biết Lục Tông làm gì, hai tay ý thức ôm lấy cổ hắn, lông mày nhíu chặt Tông ôm người đến bên cạnh cái giếng, múc nước, nhấn bàn tay nhỏ của Khương Lệnh Uyển vào thùng gỗ, ngâm tay trong nước giếng lạnh Lệnh Uyển bị Lục Tông ôm vào trong ngực, chóp mũi tràn đầy mùi thuốc trên người Lục Tông. Bị ngâm nước lạnh, sự đau đớn từ mấy ngón tay xác thực đã giảm đi rất nhiều, nàng cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang ngâm trong nước, mắt trợn Lục Tông mới mười tuổi, ngón tay cũng lớn hơn của nàng rất nhiều, hơn nữa lại rất thon dài cân xứng, khớp xương rõ ràng, rất vừa nãy nàng còn thấy không thoải mái, vậy bây giờ nàng lại chẳng thể nào tức giận nổi với Lục Tông. Như Lục Bảo Thiền đã nói, đây là tính tình của hắn. Khương Lệnh Uyển nghiêng đầu nhìn Lục Tông, châu hoa trên hai búi tóc sượt qua khuôn mặt trắng nõn của hắn, hai người ôm nhau quá chặt, nhưng bởi vì là hài tử nên không có điểm gì không thích hợp. Nàng thấy mày kiếm Lục Tông cau lại, bộ dáng nghiêm túc, lúc này mới hỏi “Tông biểu ca, tại sao huynh lại đem ngọc bội tặng cho Xán Xán?”Trước đây rõ ràng hắn không Tông thấy tiểu bánh bao trong ngực không khóc không nháo, biết nàng đã không còn đau, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ lạnh nhạt nói “Không phải muội muốn có nó sao?”Nàng muốn, hắn liền cho?Khuôn mặt bánh bao của Khương Lệnh Uyển bỗng nở nụ cười xán lạn. Đôi mắt tiểu oa nhi đen trắng rõ ràng, trong suốt sạch sẽ, bên trong tràn đầy thân ảnh tuấn lãng của tiểu thiếu niên, một chút cũng không che giấu được. Nghe xong, nàng liền được voi đòi tiên “Vậy sau này không cho phép Tông biểu ca không để ý đến Xán Xán, có được không?”Nói thật, Lục Tông cảm thấy hắn hết cách với tiểu bánh bao này rồi, vừa nghe xong lời nàng nói, hắn cũng chỉ khẽ vuốt cằm, xem như đáp Lệnh Uyển biết Lục Tông nói lời giữ lời, cũng không hỏi thêm thoáng cúi đầu, lo lắng nhìn tay nhỏ của mình, nhíu mày thầm nghĩ Ai, may mắn không bỏng quá nặng, nếu không bàn tay mình sẽ biến thành một cái móng Vanh gây họa, lúc trở về đầu nhỏ vẫn rũ xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy chột dạ và hổ Bách Nghiêu cũng không nghĩ đến hôm nay sẽ xảy ra việc nay hắn rất yêu thương nữ nhi, nói khoa trương hơn chính là nữ nhi bảo bối mất đi một sợi tóc hắn cũng đã đau lòng rồi. Mấy ngày nay nhiều lần nữ nhi xảy ra chuyện, ngắn ngủi mấy tháng mà bị thương còn nhiều hơn bốn năm gộp lại. Thê tử hắn cả ngày mặt ủ mày chau, hắn cảm thấy bản thân mình vẫn chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng hôm nay Tiết Vanh cũng không cố ý, hơn nữa hắn cũng chỉ là một tiểu oa nhi năm tuổi, cũng không thể nói cái gì, chỉ có thể trách phạt Đào ma ma chăm sóc không cẩn thận. Cũng may không xảy ra chuyện gì lớn, trở về liền khấu trừ hai tháng tiền lương coi như là trừng phạt, chuyện này cũng coi như trong xe ngựa, Tiết Vanh ngồi thẳng lưng, thoáng rũ mắt, hai tay nhỏ đan chặt thành một nắm bất an nhìn mọi rất thích tiểu biểu muội, đương nhiên không muốn nàng bị bỏng, nhưng hắn sai rồi… Tiết Vanh cắn môi, đột nhiên nhớ lại ánh mắt lúc nãy Lục Tông nhìn hắn —— giống như một con sói lớn đang muốn nuốt chửng lấy Vanh nghĩ Không trách tiểu biểu muội thích vị Tông biểu ca này như thế, quả thực Lục Tông lợi hại hơn hắn khi về phủ, Chu thị đang ngồi trên giường thêu khăn lụa, vừa nghe tin nữ nhi bị bỏng, sợ đến nỗi suýt nữa kim đâm vào tay, nàng ôm lấy nữ nhi vào lòng, cẩn thận kiểm tra tay nữ nhi. May mà bát canh kia không quá nóng, lại cộng thêm lúc bị bỏng đã xử lí kịp thời nên vết thương cũng không quá nghiêm cho dù có không nghiêm trọng, Chu thị vẫn đau lòng sao nữ nhi của nàng mới có bốn thị hôn lên khuôn mặt xinh xắn của nữ nhi một cái, thổi thổi mấy cái, ôn nhu hỏi “Xán Xán, còn đau hay không?”Khương Lệnh Uyển lắc lắc đầu nhỏ, tay nhỏ ôm cổ Chu thị, ngoan ngoãn nói “Xán Xán không đau.” Nàng lại giơ tay vuốt vuốt mày liễu đang nhíu lại của mẫu thân, âm thanh mềm mại kéo dài “Không cho nương chau mày, nhìn không đẹp...”Chu thị lập tức cười thành tiếng, ôm nữ nhi liên tục hôn mấy cái mới ngừng lúc này bên trong Vinh vương phủ, Lục Bảo Thiền thấy Khương Lệnh Uyển cũng Tiết Vanh đều đã rời đi, ngôi nhà bỗng nhiên quạnh quẽ không ít. Nàng chống tay ngồi trên ghế cao, hai chân không an phận lắc qua lắc lại, thật là vô vị. Nàng nghiêng đầu, nhìn gương mặt không chút biểu tình của ca ca nhà mình, bỗng nhiên chạy vèo đến trước mặt Lục Tông, hai con mắt chớp chớp, hiếu kì hỏi “Ca ca, sao huynh lại quan tâm Xán Xán như thế?”Lục Tông nghe, nhưng lại không ngẩng Bảo Thiền bất mãn lầm bầm một tiếng, đã tập mãi thành thói nhớ đến khuôn mặt nhỏ của tiểu biểu muội, không khỏi than thở “Xán Xán đúng là đáng yêu, muội cũng thích nàng… Mỗi ngày đều muốn chơi đùa với nàng, thật muốn xoa nắn khuôn mặt trắng trẻo mập mạp kia a.”Lục Bảo Thiền là đích nữ duy nhất của Vinh vương phủ, xưa nay nàng không thích Phan trắc phi nên cũng ít qua lại với thứ muội Lục Bảo Yên. Trong phủ không có hài tử cùng lứa, chỉ có Chu Lâm Lang thường xuyên qua đây chơi với nàng nên nàng tất nhiên rất yêu quý người bạn này. Bây giờ lại có thêm một tiểu biểu muội bánh bao đáng yêu như Khương Lệnh Uyển mặt Lục Tông đã tốt hơn nhiều, sách trong tay cũng đã lật tới trang cuối, xem xong, Lục Tông nhẹ nhàng khép sách lại, đặt nó ngăn nắp qua một bên, cầm lấy một quyển sách khác tiếp tục đọc. Còn bốn năm nữa, hắn muốn đi theo cữu cữu chinh chiến sa trường, đối với Lục Tông mới mười tuổi mà nói không có gì quan trọng hơn mục tiêu cầm sách, phát hiện sách này có chút nếp nhiên nhớ đến bộ dáng một tay ăn bánh ngọt, một tay cầm sách của tiểu oa nhi, hình như là đọc rất chăm nàng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi, làm sao hiểu được binh Tông vừa định mở sách ra xem, phát hiện giữa sách có kẽ hở, hắn nhăn mày, sau đó không nhanh không chậm mở ra giữa sách, nhăn mày dựng thẳng sách lên phủi phủi mấy lần..... Vỗ một cái liền có một đống vụn bánh ngọt rớt xuống…-Khương Nhị gia dáng người cao to anh vĩ, hôm nay mặc một thân quần áo màu tím có khoác thêm áo choàng bên ngoài, nhìn hắn so với ngày thường trẻ ra mấy phần. Hôm nay ở ngoài chơi thật thoải mái, tâm tình đương nhiên là vô cùng tốt, khẽ ngâm nga câu hát trở về Tây nhớ đến con cọp cái trong nhà, lông mày Khương Nhị gia liền nhăn thị này ngày xưa cũng là một đại mỹ nhân, gia thế không tồi, tư thái câu người, ngực căng phồng, cái mông tròn xoa nắn cũng rất thoải mái, mùi vị đêm động phòng hoa chúc ngày đó, làm hắn thoải mái đến mất hồn. Cưới vợ để ý nhất chính là dáng người, dáng người tốt sinh con mới tốt, quả nhiên năm thứ hai sau khi thành thân, Từ thị liền sinh cho hắn một đôi long phượng thai. Tuy nói trưởng nữ chết yểu, nhưng đứa con trai của hắn sinh ra mặt mày tuấn lãng, còn thông minh như hắn hồi nhỏ, Khương Nhị gia liền xem đứa con trai này thành bảo bối của là sau khi sinh xong hài tử, Từ thị thay còn ôn nhu chăm sóc như ngày xưa, mọi chuyện đều muốn ngồi lên đầu hắn, ngay cả việc xã giao bên ngoài của hắn cũng muốn xen vào chứ nói gì đến chuyện cưới vợ bé. Thời gian trôi qua, mọi người đều nói Khương Nhị gia hắn chính là một kẻ sợ vợ. Nam nhân đều là người sĩ diện, nàng không nể mặt hắn như vậy, trong lòng hắn làm sao có thể thoải mái?Khương Nhị gia xoa xoa thái dương, nhớ tới Thôi di nương ôn nhu hiền dịu, trong lòng có chút ngứa, giống như có cái móng vuốt mèo cào vô, nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn đi vào sân của Từ hôm nay hắn tới Thanh Hà cư, ngày mai không biết sư tử hà đông kia sẽ ầm ỹ cái thị thấy Khương Nhị gia đi vào, vội vàng lệnh cho nha hoàn ma ma lui ra, một khuôn mặt tươi cười giờ đây tràn đầy hoang mang, sao đó “phù phù” một tiếng thẳng tắp quỳ xuống, vội vàng nói “Nhị gia, chàng phải cứu thiếp thân.”Khương Nhị gia đang say chưa tỉnh, thấy Từ thị quỳ xuống như thế, liền cả kinh, men say cũng tản đi hết, con mắt trừng lên, kinh ngạc nói “Nàng làm cái gì vậy?”Từ thị là nữ nhân, thường ngày còn rất cường hãn, tóm lại rất hay ức hiếp người nhà. Bây giờ hoảng loạn hoang mang, biết chuyện này chỉ có thể dựa vào phu quân của mình, liền đem việc ngày đó nàng làm ở chùa Tương Nguyên một năm một mười nói ra hết. Sau khi nói xong liền khóc nức nở, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nói “Nhị gia, chàng không biết thường ngày nha đầu kia bắt nạt Huệ nhi của chúng ta như thế nào đâu. Lần trước Huệ nhi bị Vinh Thế tử kia dọa sợ, mấy buổi tối nằm ngủ đều mơ thấy ác mộng, thiếp nhìn cực kì đau lòng, cho nên mới…”Khương Nhị gia tức đến nỗi gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch, khóe mắt như muốn nứt ra “Chỉ vì chuyện này mà ngươi ra tay ngoan độc như vậy?”Hắn biết tiểu chất nữ trắng trẻo đáng yêu, ngày thường tuy hơi nghịch ngợm một chút, nhưng tiểu hài tử cãi nhau một chút cũng là chuyện rất bình thường. Lần trước vu oan giá họa Tô Lương Thần, đã khiến cho hắn không dám ngẩng đầu trước mặt mẫu thân, bây giờ thê tử của hắn lá gan càng ngày càng lớn, lại dám đánh chủ ý lên đầu tiểu chất nữ!Trên dưới phủ này ai mà không biết —— tiểu chất nữ này của hắn, không chỉ được lão thái thái yêu thích, nàng còn là hòn ngọc quý trong tay Quốc công gia, thương nàng đến tận tâm khảm. Năm ngoái tiểu chất nữ bị bệnh nặng, đại ca hắn liền dùng mọi cách để mời được ngự y trong cung đến khám. Bảo bối như vậy, Từ thị ngược lại làm ra chuyện tốt, trực tiếp kêu người đem một nữ hài bốn tuổi ném vào trong núi Nhị gia tức đến giậm chân, nhìn Từ thị quỳ trên đất ôm lấy đùi hắn, lập tức đá văng người ra, cả giận nói “Xem ngươi đã làm ra việc tốt gì rồi!”Lúc này Từ thị ảo não không thôi, khóc không thành tiếng nói “Bản thân thiếp cũng chỉ muốn dọa nàng để xả giận cho Huệ nhi. Mọi thứ đã được sắp xếp rất tốt, thêm vào ngày ấy mưa to, không thể nào để lại dấu vết. Nhưng mà… tên Phùng Hoài Viễn kia lại không buông tha, hắn điều tra theo mê hương kia, tìm ra được hồng tiên*, vừa rồi thiếp thân mới nhận được tin, Phùng Hoài Viễn đã bắt được hồng tiên, chuyện này rất nhanh sẽ truyền đến tai Quốc Công gia…”*hồng tiên kẻ được thuê mướn, là tiên kia chỉ là một cô nương có chút công phu, Từ thị có ơn với nàng, hai người mới gặp lại nhau mấy ngày trước. Hồng tiên ghi nhớ ân tình của nàng, muốn báo đáp, nhớ lại mấy ngày nay Khương Nhị gia toàn ngủ lại ở Thanh Hà cư, nữ nhi ngày ngày gặp ác mộng, nàng quyết tâm, mới tìm cách giáo huấn đại phòng một chút —— bản thân nàng trải qua những ngày không thoải mái, làm sao có thể để bọn họ nhàn hạ qua thị trắng mặt nói “Nhị gia, cầu chàng nhất định phải cứu thiếp thân lần này…”Nàng hiểu Quốc Công gia là người hay bao che, nếu Quốc Công gia biết rõ mọi chuyện lad do nàng gây ra, kết cục của nàng không biết sẽ ra sao. Nhị gia là đệ đệ ruột duy nhất của Quốc Công gia, tình cảm hai người từ nhỏ đã rất tốt, nếu Nhị gia chịu ra tay giúp đỡ, Quốc Công gia thế nào cũng ghi nhớ tình cảm huynh Nhị gia cảm giác đầu muốn nổ tung, suy nghĩ một lúc lâu, mới thở dài một hơi, cúi đầu nói với Từ thị “Người theo ta đến chỗ đại ca, đi ngay bây giờ.”Từ thị sững sờ ngẩng đầu, mi mắt đầy lệ “Nhị gia?”Khương Nhị gia nhìn nữ nhân chật vật trên đất, nào có xinh đẹp khả ái khi xưa? Đáy mắt hắn lóe qua vài tia ghét bỏ, than thở “ Thật là bực mình, chuyện có thể làm bây giờ là đến trước bồi tội, may ra đại ca mới có thể tha thứ.”Nhưng lấy tính cách bao che của đại ca hắn, há có chuyện dễ tha thứ?Từ thị suy nghĩ một chút, Vệ Quốc công phủ dù sao cũng do đại phòng làm chủ, nàng không quan tâm bản thân thì cũng phải nghĩ cho ba hài tử. Nếu nguyên nhân vì nàng mà để con của mình bị kẻ khác ngáng chân, dù nàng có chết trăm lần cũng không Nhị gia nhíu mày nói “ Ngươi cũng trang điểm lại một chút, nếu để hạ nhân nhìn thấy bộ dáng này, còn muốn như thế nào?”Từ thị ngày thường phục trang đẹp đẽ, bây giờ tóc mây nghiêng lệch, trang dung loạn xạ, nào có nửa phần hào hoa phú quý? Nàng trang điểm đơn giản, rửa mặt, sau đó như một cô vợ ngoan ngoãn đi theo phía sau Khương Nhị gia, một đường đi tới đông mà khi vừa tới đông viện, Khương Bách Nghiêu lại không ở nha hoàn áo lục cung kính hành lễ, hiếm khi thấy Từ thị ra vẻ hiểu biết như vậy, đúng là có chút giật mình, nhưng bọn họ làm sao dám phỏng đoán chuyện của chủ nhân, chỉ cung kính nói “Phùng tướng quân đến chơi, Quốc Công gia đang tiếp đãi ngài ấy nếu nhị gia nhị phu nhân có chuyện gấp, có thể đứng đợi thêm một lát, chẳng mấy chốc Quốc Công gia sẽ trở về.”Vừa nghe tên Phùng Hoài Viễn, Từ thị đứng sau Khương Nhị gia run lên, hai tay trong ống tay áo nắm chặt lại, sắc mặt cũng trắng xám đi mấy Nhị gia dù sao cũng là nam nhân, gặp chuyện như vậy hắn hành sự trầm ổn hơn nhiều, khuôn mặt lạnh nhạt nói “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”Từ thị giương mắt nhìn Khương Nhị gia, một đôi tay trắng mịn kéo ống tay áo của hắn, âm thanh run rẩy “Nhị gia…”Khương Nhị gia thấy Từ thị bày ra bộ dáng tiểu nữ nhân, trong lòng thoải mái hơn chút, thầm nói Nếu nàng sớm biết thời thế, hắn cũng sẽ không nghẹn uất lâu như vậy. Bây giờ thật là hả giận, nhưng nghĩ tới chuyện ngu xuẩn mà Từ thị làm ra, lòng hắn lại nhịn không được mà phỉ cùng vẫn là nữ nhân, làm việc không có chừng mực, chỉ biết vui vể nhất tại tốt rồi, hỗn loạn ném cho hắn lúc này nàng mới hiểu hắn là phu quân nàng, là ông trời của nàng, là người bao dung cho nàng, vậy lúc trước nàng đã làm những gì?Khương Nhị gia cùng Từ thị đợi bên ngoài nửa khắc đồng hồ, liền thấy Khương Bách Nghiêu mặc một bộ cẩm bào màu xanh ngọc giống như thường ngày, nổi giận đùng đùng trở về. Khương Bách Nghiêu là người nho nhã, sau khi nhận tước vị, tuy có hơn mấy phần uy nghiêm, nhưng vẫn rất ôn hòa với người nhà, đặc biệt đối với đệ đệ Khương Nhị gia, hai người đều đã làm cha, cũng nhau kề vai sát cánh, tình cảm vẫn thân thiết như hồi còn giờ Khương Bách Nghiêu nhìn thấy Khương Nhị gia cùng Từ thị, cơn giận dữ xông lên, nhìn Khương Nhị gia nói “Nhìn coi thê tử của đệ đã làm ra chuyện tốt gì!”Khương Bách Nghiêu ném cho Khương Nhị gia một đống giấy mà hắn đang cầm chặt trong Nhị gia cúi đầu nhìn, nhìn bản chữ viết tay tinh tế, Từ thị sai khiến vị hồng tiên cô nương kia, ở chùa Tương Nguyên dùng mê hương làm ngất tất cả mọi người trong phòng, ôm tiểu chất nữ bốn tuổi ném vào trong núi, sau đó Từ thị kín đáo đưa cho nàng chút bạc, còn không cho phép không cho nàng quay trở về Tấn thành… Chuyện xảy ra được ghi lại rõ ràng, cuối cùng còn có dấu tay của hồng Nhị gia hiểu rằng chuyện đã bại lộ, bên trên viết quá rõ ràng, hắn vội vàng rũ mắt, sau đó giương lên, tràn đầy áy náy nói “Đại ca, chuyện này đệ cũng mới biết… Biết xong đệ cũng vội vàng mang Từ thị đến tạ tội.”Khương Bách Nghiêu giận đến nỗi không nhịn được, con mắt nhìn Từ thị chăm chú, dường như muốn đâm hai cái lỗ thật lớn trên người lạnh lùng nói “Tạ tội? Xán Xán mới bốn tuổi, nàng liền sai người ném con ta vào trong núi, không phải là muốn mạng Xán Xán sao? Khương Bách Nghiêu ta có đắc tội gì với các người mà các người lại hãm hại nữ nhi ta như thế?”Nhớ lại chuyện kia, nếu ngày đó không tìm được nữ nhi, thê tử sợ muốn điên, lòng hắn lại đau như dao Nhị gia nói “Đại ca, chuyện này quả thực là do A Trân không đúng. Đệ đã giáo huấn nàng, sau này sẽ không bao giờ làm chuyện hồ đồ như vậy. Đại ca, nể tình đệ đệ, tha cho nàng một lần, có được hay không?” Hắn nhấc mi tinh tế quan sát sắc mặt Khương Bách Nghiêu, sắc mặt hắn đen sì, không hề có ý muốn bỏ qua chuyện này, biết nhất định phải dùng đến hậu chiêu, liền nói “Vậy đệ quỳ xuống được không? Đệ quỳ xuống xin lỗi huynh, là đệ không biết quản giáo thê tử…”“Hôm nay dù ngươi có quỳ gãy chân, ta cũng không tha thứ!”Khương Nhị gia làm bộ muốn quỳ, mới vừa hất áo choàng, nghe được thanh âm này liền sững ngẩng đầu lên đã thấy Chu thị đứng ở đằng không biết Chu thị đã đứng bao lâu, nhưng nhìn thấy tức giận trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, lòng hắn cũng đoán ra nàng được đã biết chuyện. Chu thị rất đẹp, bây giờ bộ mặt nén giận vẫn cứ xinh đẹp như cũ không sao tả mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt thêu hoa phù dung, tóc được chải chuốt vô cùng cầu kỳ xinh đẹp, trên tóc có cài một cây trâm san hồ như ý màu hồng, chân đi giày vải, từng bước từng bước đi đến, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Khương Nhị Gia, cuối cùng tầm mắt lại rơi xuống trên người Từ thị, dơ tay lên, không có nửa phần do dự tát cho nàng một bạt tai, đôi mắt đỏ hồng nói “Ngươi điên rồi sao?”Xán Xán mới bốn tuổi, nói thế nào nàng ta cũng là nhị thẩm của Xán Xán, sao có thể làm ra chuyện như vậy!Ngày thường Chu thị có cách trị gia, nhìn nhu nhược mềm yếu, giống như người dễ dàng nắn bóp, nhưng chỉ người hiểu rõ mới biết nàng không phải quả hồng mềm. Chu thị tát một cái, bàn tay nàng cũng trở nên tê dại, nhưng tức giận trong lòng không hề giảm đi, ngược lại càng lúc càng tăng, nàng nói “Chuyện này. Ta sẽ không để yên. Ngươi muốn nhận sự tha thứ? Được, đêm nay ta sẽ ném nữ nhi của ngươi vào trong núi, ngươi đi đi —— “ Kiếp trước Khương Lệnh Uyển là một người phụ nữ bướng bỉnh, kết hôn năm năm vẫn chưa có con. Thế mà Lục Tông vẫn cứ sủng nàng đến đòi mạng, chỉ thiếu điều mang tim gan móc ra cho nàng. Sống lại lần nữa, Khương Lệnh Uyển quyết định làm một kiều thê, sau đó giúp Lục Tông chưng bánh bao, luộc bánh bao, rồi lại luộc bánh bao, chưng bánh bao...Mục tiêu ba năm ôm hai!! Mười năm một đàn!!Nhưng vấn đề là- hiện tại bản thân nàng vẫn là một tiểu oa nhi mập mạp trắng trẻo.“A, vú nương, ta đói” - Vẫn là ăn no rồi lại đi tìm Lục Tông dung trọng sinh, ngọt văn, hào môn thế vật chính Khương Lệnh Uyển, Lục khác Sủng ngọt, sạch, 1 VS 1

ngô gia kiều thê full